Thực tế ở nông thôn còn tốt hơn ở trong thành phố một chút, nếu thật sự quay trở về thành phố, làm sao cô có thể muốn làm gì thì làm giống như bây giờ, mà ngoài việc làm những chuyện mình thích, cho dù không làm gì cũng chẳng sao, bỏ qua tính khí anh đôi lúc sẽ không tốt, anh cũng vẫn rất nuông chiều cô, nếu cô không chịu thừa nhận điều này thì là quá vô lương tâm rồi.
Nghĩ như vậy, tâm trạng cô lập tức tốt lên.
Cô nói: "Dù sao, sau này chúng ta cũng sẽ cùng nhau rời đi, có điều cho dù em có ở lại, anh cũng đừng quan tâm em nhiều quá, em không thích người khác quan tâm em như vậy, hơn nữa nhìn chung, nếu ở lại, em muốn làm cụ thể thứ gì đó, thì anh cũng đừng để ý em... Ví dụ có đôi khi em trở về Bắc Thành ở một hai tháng chẳng hạn, anh cũng đừng ngăn cản.”
Anh không lên tiếng.
Một lúc lâu sau mới siết chặt lấy tay cô, ấn cô trở lại vào trong lòng anh, sau đó cúi đầu hôn lên cổ cô, rồi đến sau tai, vành tai, Trình Ninh run rẩy, kêu "A" một tiếng.
Tay Trình Ninh nắm chặt lấy áo của anh, lại nghe thấy anh thấp giọng nói bên tai cô: "Được, chỉ một khoảng thời gian đó thôi, một thời gian sau lại trở về.”
Dù sao nếu là thời gian ngắn, anh cũng có thể đi theo cô.
Nói xong lại nhíu nhíu mày, cho dù cô nói như vậy, vẫn không thể xua đi cảm giác lo âu âm ỷ trong lòng được.
Anh đột nhiên hỏi cô: "Trong thời gian ở nhà, người họ Lương kia có tới tìm em không?”
Đề tài này thật sự nhảy cóc đi quá xa.
Cô bối rối, sau đó hắng giọng: "Anh hỏi chuyện này để làm gì?”
Lúc này vẫn còn hỏi à.
Cô lẩm bẩm: "Dù có tới thì sao chứ? Em với anh ta không quen biết, chuyện này mà anh cũng ghen sao?”
Anh thật là, hiện tại anh trước mặt cô hoàn toàn khác hẳn so với Hàn Đông Nguyên trong trí nhớ của cô.
Anh "Ồ" một tiếng, lại không hỏi tiếp nữa.
Không cần nghĩ cũng biết, làm sao người nọ có thể không tới được?
Ban đầu anh chỉ ghét người đó, nhưng cũng không để ý quá nhiều, song, nghe những lời của Triệu Chi nói rồi, anh đã suy xét đủ mọi khía cạnh.
Anh biết Triệu Chi nói thật.
Trong giai đoạn cô ta bị sốt cao hôn mê, anh cũng đã phát hiện ra chuyện ấy rồi, đó là trong tất cả các chuyện cô ta nói, Trình Ninh đều vắng mặt.
Tại sao?
Ngay cả khi cô không đi về quê, tại sao cuộc sống sau này của anh lại không có cô?
Anh lại cúi đầu hôn cô, rõ ràng là dùng sức mạnh hơn rất nhiều.
Trình Ninh cảm nhận được ngay lập tức.
Có lẽ là do đã không thân mật một đoạn thời gian dài như vậy, Trình Ninh bị anh hôn đến mức cả người đều nhũn ra run rẩy, chờ đến khi anh ôm cô đi vào phòng, cô cũng không từ chối, chỉ níu chặt lấy áo của anh, nói với anh: "Anh ba, anh dịu dàng một chút.”
Cô biết cô nói như vậy, phần nhiều là anh sẽ cười nhạo cô, nói "Làm gì dịu dàng một chút? Em nghĩ đi đâu rồi vậy", nhưng cho dù là cười nhạo cô như thế, sau đó anh vẫn sẽ thật sự rất dịu dàng.
Cô thích anh hôn mình một cách dịu dàng.
Cho nên dù anh có chê cười thì cứ mặc anh chê cười là được rồi.
Nhưng lần này anh lại khác hẳn với bình thường, chỉ nói một câu "Được".
Anh đặt cô xuống, hôn cô, quấn lấy đầu lưỡi cô, âu yếm vuốt ve, tay anh xoa nắn người cô, dùng sức đè xuống, không thể nói là nặng mà lại dịu dàng đến cùng cực, hệt như muốn hút sạch hồn vía của cô ra rồi nghiền nát, hoàn toàn khác với trước kia, mỗi một điều anh đều rất khác.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất