Hàn Đông Nguyên nhíu mày, một tay ôm lấy cô, tay kia phủ lên bàn tay đè lên đầu mình của cô, nói: "Sao vậy?”
Cô vùi đầu vào n.g.ự.c anh, một lúc sau mới nói: "Anh ba, em sẽ luôn ở bên cạnh anh”
Trước kia cô từng ở bên cạnh anh mọi lúc mọi nơi đấy.
Chỉ là anh không thể nhìn thấy cô mà thôi.
Ngày hôm sau khi Trình Ninh tỉnh lại thì trời đã sáng hẳn.
Không có ai bên cạnh.
Anh luôn dậy rất sớm.
Nhưng thật ra cô cũng không biết anh rời đi lúc nào.
Cô đứng dậy mở tủ tìm quần áo.
Họ đã lên kế hoạch sau này sẽ sống ở công xã nên hầu hết hành lý đều được chuyển đến.
Trình Ninh thay một chiếc váy vải bông hoa nhí màu xanh nhạt, mở cửa ra, trên bàn đặt bánh quẩy, bánh nướng, dưa muối và hai cốc nước. Cô nghe thấy tiếng động trong bếp nên bèn xuyên qua nhà chính mà vào thì thấy anh đang nấu ăn.
Cô đứng ở cửa, anh nghe thấy động tĩnh thì quay đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt dừng trên người cô một lát rồi nói: “Dậy rồi à? Anh đang làm bánh rán, xong ngay đây”
Nói xong lại tiếp tục bận rộn.
Trình Ninh đứng ở cửa phòng bếp nhìn anh một hồi, sau đó đi lên ôm lấy anh từ phía sau, cả người anh cứng đờ.
Trình Ninh dựa vào lưng anh hỏi: “Có đẹp không?”
Chiếc váy này là do một thợ may ở Bắc Thành làm cho cô, có một khoảng thời gian cô may rất nhiều quần áo.
Hàn Đông Nguyên đặt cái xẻng chiên xuống, vươn tay ôm lấy eo cô, xoa một lúc rồi thả cô ra, quay đầu cúi xuống hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngẩng lên của cô, sau đó quay đầu nhìn bánh rán trong chảo, ghé vào bên tai cô nói: "Đừng dụ dỗ anh, em biết anh không có sức đề kháng nào với em... Cho dù hôm nay em không muốn ra ngoài, tốt xấu gì cũng nên ăn sáng trước”
Trình Ninh bị anh nói đến độ mặt đỏ phừng phừng, sẵng giọng: “Lưu manh”
Nói xong hít hít mũi, nhìn vào nồi rồi đẩy anh một cái, nói: "Cháy rồi”
Hàn Đông Nguyên đương nhiên cũng có phát hiện hơi cháy, buông cô ra, quay người cầm lấy cái xẻng tiếp tục lật bánh rán, vừa lật người vừa nói với cô: "Em đứng sang một bên”
Trình Ninh đột nhiên nảy ra ý xấu, nằng nặc ôm eo anh làm nũng: “Không”
Tiếp đó lại nói: “Nhưng em không muốn ăn bánh rán cháy”
Vừa nói, cô vừa luồn tay vào quần áo anh, mềm như bông nói: “Em muốn ăn ngay bây giờ.”
Hàn Đông Nguyên: “...”
Anh bị cô làm cho thỏa mãn không chịu được, thở dài, đặt chiếc xẻng chiên trong tay xuống, kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn cô, vừa gấp gáp vừa cuồng nhiệt. Tìm được môi cô thì lập tức cạy ra, câu lấy lưỡi cô, Trình Ninh "a" một tiếng, hoàn toàn không còn sức đánh trả...
“Anh đã bảo là em đừng dụ dỗ anh mà".
Anh ôm cô vào lòng, một tay khéo léo xúc bánh rán đặt lên đĩa, sau đó ném xẻng đi rồi cúi đầu vừa hôn cô vừa nói: "Cảm giác được không? Tối hôm qua anh đã nói với em, em chỉ cần tùy tiện chạm vào anh một cái, anh sẽ có phản ứng”
Trình Ninh: "...Em muốn ăn sáng”
Nhưng cuối cùng bữa sáng cũng phải một tiếng sau mới được giải quyết.
Trình Ninh chậm rãi ăn cháo bánh quẩy, Hàn Đông Nguyên cắt một miếng bánh rán cho cô, cô chỉ coi như không thấy.
"Lát nữa anh đi tìm thư ký với em”. Anh nói.
Trình Ninh chỉ ngẩng đầu nhìn anh, nhưng rất nhanh liền quay đi chỗ khác.
Bây giờ đã là đầu tháng bảy.
Lũ quét xảy ra vào cuối tháng bảy.
Lúc Trình Ninh ở trên núi, cô đã lập sẵn một danh sách, định mua lương thực và vật tư y tế chở lên núi, cô không cần phải tự bỏ tiền ra, chỉ cần đi thanh toán hóa đơn cho nhà máy.
Trong thời gian này, Hứa Đông Mai và Liêu Thịnh cũng chuyển đến công xã ở và bắt tay vào hỗ trợ xưởng nội thất.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất