Thập Niên 70, Trọng Sinh Làm Em Gái Xinh Đẹp

Mấy người liền nắm tay nhau nằm trên tảng đá. Nước lũ đã ngập đến n.g.ự.c họ, nhưng mực nước vẫn dâng cao và lũ vẫn đang trút xuống. Có vô số sỏi, gỗ, cát hoặc không biết là vật gì, nện vào người họ, đau nhức nhưng không ai dám buông tay.

Hàn Đông Nguyên đang họp với đại đội trưởng và thư ký đại đội ở văn phòng nhà máy thì nghe thấy tiếng nổ và sấm sét dữ dội Từ Kiến Quốc, Thẩm Thanh, Tôn Kiện, Chu Lương Sơn cũng có mặt ở đó.

Khi thiết kế văn phòng của nhà máy, bọn họ đặc biệt chọn vị trí cao, cửa sổ hướng ra giữa làng Thượng Hàn và suối Đông Sơn, vì vậy tiếng nổ này, làm rung chuyển mọi người, tất cả đều quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Sau đó họ trợn to hai mắt, không thể tin được nước lũ từ thượng nguồn sông Đông Sơn đổ xuống, như thể một dòng nước khổng lồ bất ngờ từ trên trời đổ xuống.

Mọi người sửng sốt vài giây, sau đó Hàn Hữu Phúc hô to một tiếng và lao ra ngoài, những người khác theo sau, tất cả đều chạy đến sườn núi gần nhất bất chấp cơn mưa lớn để xem tình hình dưới núi.

Sau khi Hàn Đông Nguyên lao ra ngoài, không nhìn xuống núi mà nhìn thẳng vào điểm cao nhất của sườn dốc, bởi vì anh biết Trình Ninh luôn thích đứng trên đỉnh đồi và nhìn xuống sườn núi.

Vừa quay đầu lại, anh đã nhìn thấy bóng dáng cô.

Một nhóm nhỏ tụ tập trên sườn núi.

Trái tim anh như bị thứ gì đó xé rách, đau đớn vô cùng.

Nước lũ phía dưới có ý nghĩa gì đâu, lúc này anh chỉ mong cô được khỏe mạnh, không phải chịu bất cứ đau đớn nào.

Lúc đó, anh thậm chí còn căm ghét những người dưới chân núi, những người bị lũ cuốn trôi.

Anh lao tới ôm cô, anh muốn ôm cô về sân nhà. Nhưng thư ký đại đội đã gọi anh ở lại.

Chu Phác Hòe vội vàng nói: "Đông Nguyên, nhanh lên, chúng ta phải đi xuống, phải nghĩ cách, bọn họ đã bị mắc kẹt, chúng ta phải xuống cứu bọn họ, cậu đã tham gia quân đội và đã được huấn luyện chuyên môn, chúng tôi cần sự chỉ huy của cậu.”

Trình Ninh một tay nắm lấy chiếc ô và tay kia nắm lấy quần áo của anh.

Toàn thân Hàn Đông Nguyên cứng lại.

Sau đó, tay Trình Ninh đang nắm chặt quần áo anh từ từ buông ra, từng chút một.

Chu Phác Hòe vội vàng nói: “Giao thanh niên trí thức Trình cho thanh niên trí thức Trầm, Tôn lão đâu rồi, cô cảm thấy không thoải mái, mời Tôn lão đến xem. Đúng rồi, Tôn Kiện, cậu hỗ trợ, đi gọi Tôn lão nhanh tới. Lương Sơn, gọi thêm vài người khỏe mạnh hơn, chúng ta hãy đi xuống cứu người”

Những người đang cố gắng chống đỡ dưới nước có thể sẽ bị cuốn trôi bất cứ lúc nào.

"Em không sao”

Trình Ninh bảo anh đặt cô xuống rồi lại lần nữa kéo quần áo anh, dơ ô lên đầu anh, ngước nhìn anh, nói với giọng gần như không nghe được: "Anh qua đó đi, hứa với em phải bảo vệ tốt mình. Trong mắt em, anh mới là quan trọng nhất.”

Chiếc ô ở phía trên đầu anh, tóc cô nhỏ giọt nước, ướt át dính vào mặt.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng như tuyết.

Anh nắm tay cô, dơ ô lên đầu cô, đưa tay chạm vào mặt cô rồi nói: “Trở về đi, nếu không anh sẽ phân tâm. Chúng ta là chuẩn bị đầy đủ rồi. Anh hứa với em, nhất định sẽ ổn thôi.”

Trình Ninh gật đầu.

Sau đó anh buông tay cô ra, sau đó quay sang Thẩm Thanh dặn dò, trông nom cô một bước không được dời, rồi quay người rời đi.

Anh không quay lại, vì anh sợ nếu quay lại sẽ không thể rời đi.

eyJpdiI6Im5wTWxkdzRaNHlKNTJUYm9HUEdnclE9PSIsInZhbHVlIjoic09nM0NGOXhlbEp5alRqdGRaakxVdENqYnVuVlhOV05qQlBiXC9BSjY3cG9MTzJXWnRodWFraU1LcDVPXC9BN0FGdHdBaDdIRWVLa1hVNzJvcGRBeDRzblZ1SndqODRnUWlhR3hyejFBYTNZbHRZakd5VkIwUHdaS0xnVmZXTzBuMCsxaGF4ZnNjempybHdiRGVBUHg1ejJVUFwveHQwOGdveEVXNlFJajJzOVJNNWp0RDJTNzBSWmV2SlNUV0hqM3lIVlwvMDdwRkRVSDVyUlJZSnZwTGY5RlwvRjVDbHhnck8zcEtHOWVTSkFPMVMxcnE1K2dTcjFJWlIranFMQjI1N1wvOUZVdkpGVThTSW1xVmZHVHhhMGhOcFE9PSIsIm1hYyI6IjRiYzUzYTc0OGI5ZjEzZjA5YzgzNzQ2MzY5YzU4ZWI4ZmEyNjc1MGZkZjNkYzMzNTU4NzA3NWFiNTU0MDQzNjIifQ==
eyJpdiI6IllDNXVYa3JiRENpQzVhd283M2xCNmc9PSIsInZhbHVlIjoiRU52aStVa3BMbEkrK25cL3VUUExUZXAxN1VGYTFwK2REU1BRKzJIVWdpeUxOQXVqN3RCZlwvTnhyQ1V6XC9jRVZ6ZDJvZlZZdmtuSCtjUkFkVlwvZTVJT0twOTR1YUpmbGFndGViN3lcLzZtTHpEWTZ4RGZiRzVoVHNwaUNia08zdXBWVkJMVW5mYTdra2ZvR21TSVM3NnFhM05PbUE2Y1YrNWgwK1BtV0ltYlRsNGxHRjc5OVJyYVFwNUZGUnFzdHJnWk5iYUNHMWd5R3YyRXRhYWdCeDNHRVR2bEhjT3FEZkhDWFZQcG9jdzk1Umd2dzM5ZG5tdWNsNllPMDlvT1VRNVQzSk9xTzgxcHpTSkpnRnE0Qm5VcDRaQT09IiwibWFjIjoiY2NkZDZmYTk0Y2ZhOTNmNjcyNDFmYjU4YmY3ZDBlZjZjNGJiM2I3MzU5NTdmNDU3YjAyZGZkZDRmZDIzODI4NCJ9

Khuôn mặt cô đã đẫm nước mắt, nhưng may mắn thay trời đang mưa rất to, vì mưa mà những giọt nước mắt đó không nhìn thấy được.

Ads
';
Advertisement