Anh nhìn cô, nói: “Em đến đây làm gì vậy? Thăm anh? Đừng khóc, đừng nhìn anh như vậy. Anh rất khỏe, chỉ là mất một cánh tay thôi, mất đi thì mất đi thôi, tốt hơn nhiều so với việc mất mạng, bất tiện là bất tiện, nhưng luyện tay kia một chút nên làm gì vẫn có thể làm được, nên em không cần phải cảm thấy quá áy náy”
Trình Ninh há miệng, tựa hồ đang giãy giụa và do dự thật lâu, cuối cùng mới thấp giọng nói: "Em có thể sờ vào anh một chút không?”
Hàn Đông Nguyên: "???”
Anh không dám tin nhìn cô.
Câu "Đầu óc em hỏng thật rồi" gần như buột miệng thốt ra.
Anh làm sao thuận theo cô?
Anh nhìn cô chằm chằm hồi lâu, cuối cùng nói: "Trình Ninh, em thật sự không phải giả vờ?”
Nói xong, anh dừng lại, nói: "Em có phải luôn thích anh không, bây giờ mượn đầu óc… mượn việc bị thương mà đùa bỡn lưu manh?”
Anh nhìn chằm chằm vào cô, cô cũng nhìn anh.
Cô dường như không quá để ý đến việc anh nói những lời như vậy, như thể cô đã quen với việc đó.
Cô suy nghĩ một lúc, dĩ nhiên, đầu óc không tốt, không nghĩ ra lý do phía sau.
Nhưng anh không nghĩ ra được gì, chân thành nói: "Không đúng, đúng là em thích anh.”
Hàn Đông Nguyên: “...”
Hàn Đông Nguyên bị sốc đến mức khuôn mặt gần như vặn vẹo.
Nếu không phải cô y tá liên tục nói với anh rằng người đối diện đầu bị ô tô đụng phải, không thể bị kích thích nên anh phải thuận theo cô, anh sẽ có thực sự chỉ muốn bế cô, ném cô xuống.
Nhưng bây giờ, cô không thể bị kích thích nữa...
Anh có thể làm gì được?
Lườm cô cũng chẳng ích gì.
Anh nhớ rõ ràng, lúc trước anh vừa liếc cô một cai, dáng vẻ cô có vẻ sợ hãi và phòng bị.
Nhưng bây giờ cô không những không sợ anh mà còn có vẻ “hợp tình hợp lý”.
Nếu anh không nhịn được một chút, cô sẽ bật khóc, vừa tức giận vừa tủi thân như thể anh đã làm điều gì đó rất tàn ác.
Ngoài việc chịu đựng thì anh còn có thể làm gì khác?
Nhưng cô tuyệt đối không được phép sờ vào.
Anh chậm rãi bước trở lại giường bệnh, ngồi xuống giường và nói: "Trừ việc lại gần anh, muốn làm gì thì làm”
Một lúc sau, không nghe thấy câu trả lời của cô, anh lại nói: "Tai nạn ô tô có nghiêm trọng không? Có cảm thấy khó chịu ở đâu không?”
Trình Ninh nhìn anh một lúc.
Quả nhiên là anh quan tâm đến cô.
Giữa bọn họ nhất định có cái gì khác, anh như bây giờ lạnh lùng, là bởi vì liên quan đến cánh tay sao?
Cô nói: "Chắc không nghiêm trọng lắm đâu. Ngoại trừ cảm giác đau đầu khi nghĩ đến chuyện gì đó, chỉ bị trầy da một chút, không nghiêm trọng”
Nhưng, vấn đề về đầu thì có vẻ rất nghiêm trọng. Hàn Đông Nguyên nghĩ.
Anh phiền muộn nhắm mắt lại.
Cả hai đều im lặng một lúc.
Trình Ninh cảm thấy có chút khát nước, nghỉ ngơi một lát cũng thấy dễ chịu hơn nên đi xuống giường uống nước.
Nước ở trên tủ đầu giường của giường bệnh của Hàn Đông Nguyên, cô đi tới rót nước, uống hai ngụm, cả người thấy dễ chịu hơn.
Hàn Đông Nguyên vẫn đang nhìn cô.
Trình Ninh quay lại hỏi anh: "Anh muốn uống nước sao?”
Hàn Đông Nguyên không lên tiếng.
Trình Ninh nhìn ly nước của mình, suy nghĩ một lúc, cuối cùng lấy một ly khác rót cho anh một ly nữa, sau đó cô ngồi xuống trước giường anh, đưa cho anh.
Hàn Đông Nguyên không biểu cảm đưa tay ra nhận lấy, uống hai ngụm dưới cái nhìn của cô.
Trình Ninh thấy anh đã ngừng uống, đưa tay đón lấy chiếc cốc trong tay anh, cô đυ.ng vào tay anh cũng không có chút phật lòng, tự nhiên rút nó ra khỏi tay anh.
"Trình Ninh”
Hàn Đông Nguyên nhìn cô đặt cốc nước lại lên bàn rồi ngồi xuống trước giường anh, anh không nhịn được nữa, nói, "Em rốt cuộc muốn làm cái gì thế?”
Chạy đến chỗ anh, dùng bộ dạng thân mật như thể đương nhiên bắt đền không đi, muốn làm cái quái gì vậy?
Vì áy náy, thương hại sao?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất