Hoàn cảnh như vậy, e rằng đưa Ninh Ninh đi mới là lựa chọn tốt nhất.
Trình Tố Nhã cảm thấy rất khó chịu, nhưng Trình Ninh nhìn về phía bà, bà nở nụ cười dịu dàng, nói: “Khí hậu ở Nam Thành rất tốt, Ninh Ninh, nếu con đồng ý, cô cùng con đi một chuyến”.
Hàn Đông Nguyên không cố ý nghe lén. Nhưng anh có thính lực tốt, đứng ở cửa, những lời đó vẫn lọt vào tai anh từng lời một.
Anh đứng ở cửa một lúc, sắc mặt càng ngày càng lạnh lùng rồi quay người bỏ đi.
Trong phòng, Trình Tố Nhã vừa nói với Trình Ninh xong, trong lòng cảm thấy khó chịu, sợ chính mình không che giấu được nên bảo mọi người ra ngoài lấy nước, lấy bình nước nóng rồi đi ra ngoài. Vừa rẽ vào khúc cua, bà đã nhìn thấy bóng lưng Hàn Đông Nguyên đang đi lên cầu thang.
Bà sửng sốt một chút, mở miệng định gọi anh, nhưng khoảng cách hơi xa, tâm trạng có chút sa sút nên do dự một lát rồi bỏ cuộc.
Chảng qua, khi trở về phòng, vẫn nói với Trình Ninh về chuyện Hàn Đông Nguyên tới.
Trong khoảng thời gian này, bà biết Trình Ninh thường xuyên đến thăm Hàn Đông Nguyên, bà biết tâm tư của cháu gái mình, sợ xảy ra sự việc này, cháu gái bà sẽ khó ở lại nhà họ Hàn.
Khi bà nhìn thấy hai người họ rất hợp nhau, tâm trạng của cháu gái bà cũng có vẻ tốt hơn, bà thở phào nhẹ nhõm, ít nhất bằng cách này, mọi người trong nhà họ Hàn sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.
Khi Trình Ninh nghe thấy Trình Tố Nhã nói Hàn Đông Nguyên vừa tới, nhưng anh không vào, có lẽ là bởi vì trong phòng có người, lập tức không còn kiên nhẫn nói chuyện với Lương Ngộ Nông, Tiêu Lan và Lương Hằng Châu.
Lúc này, đuổi người đi cũng đơn giản, cô ấn đầu nói hơi mệt, mọi người lập tức lo lắng bảo cô nghỉ ngơi, đợi cô nghỉ ngơi tốt rồi buổi chiều mới đến thăm cô.
Sau khi mọi người rời đi, Trình Ninh đi lên phòng bệnh trên tầng năm.
Hàn Đông Nguyên đang cúi đầu cầm d.a.o khắc, luyện tập điêu khắc bằng tay trái.
Anh không thích luyện chữ nên vẫn luyện tập điêu khắc về độ thuần thục của tay trái.
Nói thật, anh không có tay trái, người bình thường có thể sẽ không chịu nổi, ý chí sa sút, thậm chí suy sụp, nhưng mà Trình Ninh đến bây giờ cũng chưa từng thấy những thứ cảm xúc này trên người anh, chẳng qua, thỉnh thoảng mới thấy sự tối tăm trong mắt anh, nhưng dù có làm gì anh cũng không bao giờ mất kiểm soát.
Trình Ninh nhìn gò má của anh, vẻ mặt lạnh lùng, trên trán và thái dương đều ướt đẫm mồ hôi, làm ướt nhẹp đầu tóc, Trình Ninh có thể nhìn ra, anh tựa hồ đang kiềm chế cái gì đó.
Cảm giác đau lòng quen thuộc lại nổi lên.
Trình Ninh hít một hơi thật sâu, đè nén những cảm xúc đó, đi tới ngồi cạnh anh không gây ra tiếng động, chỉ nhìn anh chậm rãi chạm khắc...
Trình Ninh có chút ảo giác, cảm thấy đã lâu trước đây, không biết từ khi nào, cô đã từng ngồi cạnh anh như vậy, chậm rãi nhìn những thứ anh đang khắc trên tay.
Từ lúc cô ngồi cạnh anh, đôi tay của Hàn Đông Nguyên đã trì trệ, nhưng anh rất nhanh kiềm chế, tiếp tục chạm khắc.
Nhưng cô ngồi rất gần, anh thậm chí có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên cơ thể cô, cảm nhận được hơi thở nóng hổi của cô.
Như vậy còn chưa đủ, cô nhìn một lúc rồi vươn đầu tiến lại gần.
Cuối cùng, anh không nhịn được nữa, một tay đặt con d.a.o khắc lên bàn rồi quay lại nhìn cô.
Anh đột nhiên quay đầu lại, dọa Trình Ninh giật mình.
Hai người nhìn nhau, anh mở miệng nhưng không lên tiếng.
Qủy thần xui khiến, Trình Ninh không biết bị cái gì xui khiến, như thể đột nhiên bị váng đầu, cô hôn anh thăm dò, thế này còn chưa đủ, cánh môi họ chạm nhau, cô cảm nhận được độ nóng của môi anh, còn vươn lưỡi ra liếm.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất