Thập Niên 70, Trọng Sinh Làm Em Gái Xinh Đẹp

Dưới sự khuyên bảo của Hàn Đông Nguyên và Trình Tổ Nhã, Trình Ninh cuối cùng đã đồng ý đi Nam Thành một thời gian, đợi khi Hàn Đông Nguyên trở lại thành phố sẽ đón cô.

Suy cho cùng, bác sĩ cũng nói, thay đổi môi trường sẽ tốt hơn cho tình trạng của cô.

Bây giờ bà cụ Tiêu không thể ngồi yên nữa.

Bà cụ Tiêu và bà Phương lại đến gặp Trình Ninh một lần nữa.

Bà cụ Tiêu nói với Trình Ninh: "Bọn họ đưa con đến Nam Thành, cũng không có ý định cho con trở về. Họ vốn có ý định để con kết hôn với Lương Hằng Châu, nếu không bọn họ sẽ không để cho Lương Hằng Châu từ Bắc Thành chuyển về Nam Thành”

Trình Ninh có chút bất ngờ, nhưng không sao cả.

Việc họ có ý định đó là việc của họ, cô không phải là một con diều, để mặc cho người khác định đoạt.

Bất quá, cô chỉ ở một thời gian ngắn, thời gian tới sẽ quay trở về.

Bà cụ Tiêu và bà Phương thấy rằng Trình Ninh sau khi nghe lời này,nhưng không để tâm chút nào, vẻ mặt cũng không thay đổi.

Bà cụ Tiêu mặt lạnh nói: "Đây cũng là chủ ý của Hàn Đông Nguyên, cậu ta đã mất đi một cánh tay, không thể trở về thành phố... Không phải là không thể, mà là cậu ta có thể làm gì khi trở về thành phố? Để cho thanh niên trí thức giúp sắp xếp công việc ở Ban quản lý khu phố? Cậu ta về quê, coi như mất cánh tay, cũng có thể tiếp tục làm xưởng trưởng, lập nghiệp, thế nên biết rõ ý định của mẹ con và bố dượng con, vấn khuyên con đi Nam Thành, bởi vì cậu ta cũng cảm thấy, đây là sắp xếp tốt nhất đối với con.”

Sắc mặt của Trình Ninh đột nhiên thay đổi.

Lúc này, bà Phương cũng xen vào khuyên: “Cô bé, thể trạng của con có lẽ không thích hợp để lặn lội đường xa. Trong khoảng thời gian này, không bằng thuận theo yêu cầu của người thân sống thật tốt, rời xa nơi chôn rau cắt rốn, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hối hận cũng không kịp."

Trong lòng Trình Ninh quay cuồng.

Nhưng dù trong lòng có bao nhiêu ưu tư, cô cũng không muốn bộc lộ ra trước mặt hai bà già trước mặt.

Cô đuổi hai người họ đi, tuy biết bà cụ Tiêu và bà Phương có lý do riêng ngăn cản cô đến Nam Thành, nhưng lúc này cô cũng không quan tâm đến họ. Cô muốn về quê gặp Hàn Đông Nguyên.

Cô muốn hỏi anh tại sao lại từ bỏ cô.

Anh thực sự nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu cô đến Nam Thành hoặc thậm chí kết hôn với Lương Hằng Châu nên đã thuyết phục cô đến Nam Thành.

Tất nhiên cô biết những lời bà cụ Tiêu nói với cô là cố ý kích thích cô, khiến cô không muốn đến Nam Thành.

Nhưng với tình huống của Hàn Đông Nguyên lúc này, cô cảm thấy anh có thể có ý định đó.

Cô có thể cảm nhận được, khi hai người ở bên nhau, anh đã luôn kiềm chế bản thân, cô cảm thấy anh không hoàn toàn muốn ở bên cô, anh vẫn do dự...

Điều này khiến cô băn khoăn, không biết anh nghĩ rằng cô đến Nam Thành sẽ tốt hơn hay là kết hôn với Lương Hằng Châu thì tốt hơn nên anh quyết định từ bỏ tình cảm của cô.

Cô muốn về quê hỏi riêng anh.

Nhưng cuối cùng cô không đến Nam Thành cũng như không thể về quê.

Cô bị cảm trước khi về quê, ở trong bệnh viện hôn mê nhiều ngày rồi qua đời.

eyJpdiI6InZzd2V5eFQ5b0tYTU1MVit3cnljXC9BPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjdEM3FVSkxqeEQ4MUxnQ1VCYmJZY2hIanpMck4xRVd3TDhIWVlnMkVGeHFGcElYZzdSQWxHUlpPamRtaE5qbzc1aE9MNjUxUFQ2bkxISkN5aVFrdVFmc3lnU3l4UVBUcUhnelYwSUl5dU1ZUFN0TkFCbFdRa2lSengxMjIyUEU4aGQ3SzJMTnJORXZCSlBWZjRMY0lPUE5laGZNXC9QbUtKYlZGSUZIbjRFbjVIR0dzWFQ0ZHp0Tlk4aElwdUpiSUpCYXYwUEZXZ09na0EyejdHRmI0SytKXC9CS2F5dkVQSzk5dlptSnJyWSsyWWdab2RCRVF5bTFxaTc5SEw3RmNEM1wvUHpjTWFjMitxYTNJNXhxS29GcW9EYm5VdTNuT1Zkd2kxZ3VOSTdacGZvRVQwRWV0ZVR6eCtCVUhnTWFGOFAyUWZHaldvaDVXRDZRbU1cL0ptK3BxNnVvTktrd1lvUEpmb0ZmQkJrWWlQQWhBTmw5QjZwZ2VZSEhKS1RrTFVjbCtKOVkyYUh5WVQrdWFHcWlBenNMTlpXVTRNNjdQY2RoYmJwTU9RMDBXSlBVamdSSTBpQUNDNVhyQXZ5RG0rWXorZThmWkRyQzRIU1g1UnZYMTV0ZHhPaFBwV0N4TE42cm5sYmxmRmFzMnZ0ekx2cUZkRWRSNGVHWitHYlwvV2g4cno4RlBVeE9PSG1RQTZRdUVOVGEzYmNtMTN0Qnl1VXBmU2tZOGxKSGVsb2VKM2F5UjZMQzdSTU5UXC9Ub2ZLUTY2emJGY0tvRTdVVnBKbmV2cHc2NmtDdU8xVndvMENVdzRvQ0h0Szg3SWN2RE9pU2owSnpoTHpyQklOb1lwOFdyMGNtXC9EUnphSnNNMmo4dXh3bjE5WWpYRnA5ZXlFZ3ViNDlKclh3dE9mM042c1k3ZlQwZ21MaVBNbndVbDVTWXlKK1RLR0U1SmpyMEVMTG5jWFM3TEVacEJwNjBvQzJMOUhRT0hSQ2o2cXBCV1ZvUkdVNTRoUnNMRDlkbzY0UGRwSXJ3cDdDV2hBWUIzSGplYXp3S3hPbGlYcloxRklIMFdCbDdYMzBjUTBSNnNJNTlxZlI1UTc1YzRROGE5QitJWmppRUFsekMzd1J6VGJcL2MwWWF4QXE2bWQ5MXZENnNhQm14YWdqN3ZxVXF1RTl0SVI1U1JXV2JVNHZCa0ZhbjRWM3Z5QkVOcjB6ZmsxNjVyK3h5T1pUMGZyZXRlSmhzdTdkVlo0XC9JSnlGMFpZYlM0cFdmVnpTTUNBdW92TmdiaHFyU01saXdBTUZ0VWdaRVFsa1dTNHB4Mjg1QXVtOWNNbWpcL3hLb0VPUklyTVprPSIsIm1hYyI6IjIyYmU3ZDQwZGI4OWZkZjA3MDU0Njc2MmNhZmE0MjNhOWQxYTZkNmMxODY2NWQ1MWM4Y2FiM2ViNDExODM1YjIifQ==
eyJpdiI6InplUlJUeFQzdlwvM2dUVFVkZWZLQTVnPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ijd2Ym5nNnlEaWdLbDFZYVg1QytOXC91dG96QTRBak92WkxZTGFPaWRBdHpGdFJ3ZUxoekZRZVZwMkRKYUFoVTVPY2c2akZQWkJaaG5ONUtXcTE3Y05vU2ZlZ2k2bHhpN2hYaVZOaTdwOERVMlRlclZPcUdkOUMya3dzcWlvR09rMCtySjNRRlFGK2pWb00yY0pVT09QU2dCV0VCYzg0QnZja1FQQjRJQW0yWEdsS1lUWGVLakR1OTUxdVo1MHFxd0U2NnVqeVJzOUJOVHZqV21KU0xBZ0llYzNPaUVMYTJJQytMTSt5MElYdWU0PSIsIm1hYyI6ImVlMTQ0MTQyNjMyMTE4ODdmNzZjZGM0MjQ3YjAyYjA3NjU0OTEzZjI3Yzc0NDg0ZWNiYmZhNjFkMGQxNzQwNjkifQ==

Khi tỉnh dậy lần nữa, cô nhìn thấy một chiếc tủ quần áo quen thuộc, một chiếc bàn làm việc quen thuộc, một hộp đựng bút, một cuốn album ảnh, một cuốn sổ tay và một ngọn đèn dầu mờ ảo trên bàn.

Ads
';
Advertisement