Bởi vì Tôn Tri Mậu vẫn liên tục nhắc nhở với anh rằng Trình Ninh bị tổn thương nguyên khí, đừng nói đến chuyện vợ chồng, ngay cả việc kích động một chút cũng phải cấm, tốt nhất là có thể thanh tâm quả dục, vì vậy, Hàn Đông Nguyên chỉ có thể thanh tâm quả dục, ban đêm cả người đều phải kiềm chế, chỉ sợ tổn hại đến tinh thần của cô.
Mặc dù anh không làm gì cả, nhưng anh thực sự vẫn luôn ở trong nhà của Trình Ninh.
Những người trong thôn và những thanh niên trí thức khác có thể không biết, nhưng những người sống cùng một sân cùng với Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên, chẳng hạn như Thẩm Thanh, Tôn Kiện, Kỷ Dương, chắc chắn biết. Nhưng mà mọi người đã cùng nhau mở nhà xưởng, cùng nhau trải qua sinh tử, tình cảm cũng đã khác thế là mọi người nhìn thấy cũng đều coi như không thấy.
Chỉ có Thẩm Thanh vẫn luôn cảm thấy hơi không ổn.
Một ngày nọ, nhìn thấy Trình Ninh đang ngồi ở hành lang trong sân nhà vừa đọc sách vừa ngẩn ngơ, cô ấy không thể không hỏi cô, “Ninh Ninh, em dự định là sẽ kết hôn với xưởng trưởng à?”
Trình Ninh nghiêng đầu, cô hiểu ý của cô ấy.
Hiện giờ, phong tục vẫn còn đơn giản, không giống với quan niệm của thế hệ sau, việc sống chung với một người đàn ông trước khi kết hôn như cô, quả thực không phải là điều mà người bình thường nên làm.
Chỉ là cô đang bị bệnh, mọi người đối với cô và Hàn Đông Nguyên cũng đều nhắm mắt làm ngơ, vì vậy mới không ai nói gì.
Nhưng mà, kết hôn sao?
Lúc Trình Ninh vừa mới trọng sinh trở về, cô luôn cảm thấy kết hôn là một việc rất xa vời.
Lúc đó, linh hồn của cô bị mắc kẹt đến vài thập kỷ, một khi sống lại, cô chỉ có một mong muốn là sống một cuộc sống tự do tự tại, giải quyết xong chuyện của Hàn Đông Nguyên, rồi đi thi đại học, đi nhiều nơi khác nhau, làm những điều mình thích.
Cô còn rất trẻ, sao có thể kết hôn sớm, tự nhốt chính mình lại được?
Tuy nhiên, với cùng một sự việc, nếu đối tượng khác nhau, suy nghĩ của chúng ta về nó cũng sẽ khác nhau.
Cô suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Ừm, đợi đến khi trở về công xã, nếu gia đình đồng ý, thì chúng tôi sẽ làm giấy đăng ký kết hôn trước, nhưng lũ lụt mới vừa xảy ra, nên thật sự là không có tâm trạng, chắc là đám cưới thì tạm thời chưa làm”
Cô biết, sau khi trải qua rất nhiều chuyện, ngoài người này ra, cô chắc chắn mình sẽ không bao giờ ở bên người khác nữa.
Giống như kiếp trước, nếu không có cô, anh cũng sẽ cô đơn cả đời.
Cô muốn sống cùng anh.
Nếu phải làm giấy đăng ký kết hôn để có thể sống cùng anh một cách danh chính ngôn thuận, vậy thì cô sẽ làm.
Dù sao thì cũng không có con, làm giấy đăng ký kết hôn hay không cũng không quan trọng.
Thẩm Thanh nghe xong lời này cô, cuối cùng cũng yên tâm, cười nói: “Vậy thì tốt rồi, chúc mừng cô nhé, Ninh Ninh”
Ngừng một chút, cô ấy lại cười nói: “Ninh Ninh, cô không biết đâu, khi trước, lúc xưởng trưởng vừa mới xuống nông thôn, có rất nhiều nữ thanh niên trí thức với mấy cô gái trong thôn thích anh ấy, nhưng chỉ mới có mấy ngày, rất nhiều người đã bị anh ấy chọc tức đến mức không thể chịu nổi, ghét anh ấy đến mức nghiến răng ken két, lúc mọi người cùng nhau trò chuyện, đều nói, người như anh ấy, cho dù có đẹp trai hay giỏi giang đến đâu, lấy anh ấy cũng là chịu khổ, ai có thể chịu đựng nổi anh ấy chứ, nhưng cuối cùng không ngờ, người như xưởng trưởng khi yêu ai đó rồi lại trở thành một người như thế này”
Cô ấy nói rồi lại nhìn Trình Ninh một cái, ngưng một chút, lại dịu dàng nói: “Nhưng mà cô xứng đáng”
Cô xứng đáng được đối xử tốt nhất.
Nhưng nghĩ đến những gì Trầm Thanh nói về Hàn Đông Nguyên, cô không khỏi nhớ lại dáng vẻ của anh lúc trước đây, cười nói: "Thật ra những gì cô nói về xưởng trưởng, tôi cũng từng nghĩ như vậy.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất