Trình Ninh nhìn thấy cô mình như vậy, biết chắc bà ấy đang không vui, bèn vòng tay ôm lấy cánh tay của bà, dỗ dành: “Cô, cô đừng giận, dù anh ba có thế nào cũng chưa bao giờ đối xử tệ với con, cô biết mà, anh ấy lúc nào cũng nghĩ cho con hết”
Trình Tố Nhã lại hừ một tiếng, nói: “Con không nhớ lúc nhỏ đối thằng bé đối xử với con như thế nào à?”
Trình Ninh: “...”
Cô chỉ có thể cứng rắn làm nũng: “Thực ra cũng không tệ lắm, chỉ có bề ngoài của anh ba hơi hung dữ một chút, nhưng đối với con vẫn tốt mà. À, trước đây anh ấy còn nấu cơm cho con”
Trình Tố Nhã lại “ha hả” hai tiếng, nói: “Cô đã nuôi con kiểu gì vậy không biết, như vậy mà cũng gọi là đối xử với tốt với còn rồi à? Con thiếu người nấu cơm cho con lắm à?”
Trình Ninh: “…"
Anh ba, ai kêu anh trước đây không chịu làm người.
Trình Tố Nhã và Trình Ninh đang nói chuyện trong phòng, bên ngoài Hàn Đông Nguyên và Hàn Kỳ Sơn cùng với Thư ký Từ, Chủ nhiệm Tiết, đại đội trưởng và thư ký đại đội cũng nói chuyện được vài câu, Thư ký Từ nói: “Đông Nguyên, bố cậu đi đường xa cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút rồi hãy nói tiếp, nhưng Đông Nguyên cậu phải sắp xếp, ngày mai phải đi cùng chúng tôi về công xã, lần lũ lụt này, có rất nhiều việc phải làm, cậu phải nhanh chóng về công xã giúp chúng tôi làm việc”
Cả công xã có nhiều khu vực bị lũ lụt, cứu trợ, đại đội phải đến an ủi thăm hỏi, ổn định dân cư, giúp đỡ các đại đội tái kiến thiết sau trận lũ, còn phải đón tiếp các phóng viên bên ngoài đổ về, làm báo cáo, công xã chỉ có vài người, thời gian này Thư ký Từ và Chủ nhiệm Tiết đều bận đến đầu sắp nổ tung.
Nếu không phải Trình Ninh bị bệnh, Thư ký Từ đã sớm gọi Hàn Đông Nguyên lội nước về công xã làm việc rồi.
Lần này Hàn Kỳ Sơn và Trình Tố Nhã đến, đường đi khó khăn, Thư ký Từ muốn họ ở lại công xã, ông ấy tự mình mang theo Chủ nhiệm Tiết xuống đây xem tình hình, nhân tiện cũng gọi Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh về công xã giúp đỡ.
Ông ấy nói xong lại nói với Liêu Thịnh: "Cậu cũng đừng nghỉ ngơi nữa, ăn trưa xong thì đi cùng chúng tôi đến thăm mấy đại đội khác, mai rồi cùng chúng tôi trở về.”
Liêu Thịnh thở dài.
Anh ấy còn lo lắng cho Hàn Đông Nguyên với Trình Ninh, đã muốn xuống núi từ lâu rồi, nhưng lại bị Thư ký Từ bắt làm khổ sai, mấy ngày nay cũng chẳng được nghỉ ngơi gì, hôm qua Hàn Kỳ Sơn và Trình Tố Nhã lên, anh ấy còn cố tình theo họ để quay về, nhưng tiếc là chỉ mới nhìn được một chút, cũng chẳng nói được mấy câu, lại còn phải tiếp tục bị Thư ký Từ bắt làm khổ sai.
Mệnh của anh ấy thật là khổ mà.
Anh ấy buồn bã đi lấy hành lý cho Hàn Kỳ Sơn, Hàn Đông Nguyên liếc mắt nhìn anh ấy một cái, Chủ nhiệm Tiết liền kéo anh ấy lại, nói: "Xưởng trưởng Hàn và vợ ông ấy lên đây chắc chắn là muốn nói chuyện với Đông Nguyên và thanh niên trí thức Trình, cậu chạy tới làm gì, đi, chúng ta cùng nhau đến nhà ăn ăn cơm, ăn xong rồi cậu mang ít đồ ăn về cho cả nhà của Đông Nguyên”
Liêu Thịnh: "...”
Liêu Thịnh cũng rất muốn nói chuyện với Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh một lúc, anh ấy liếc mắt nhìn Hàn Đông Nguyên, nhưng Hàn Đông Nguyên rõ ràng không có ý định này, sớm đã mang hành lý của cha mình đi rồi.
Liêu Thịnh: "… “
Đùng là đưa tấm chân tình cho kẻ mù nhìn mà.
Lúc này Hàn Đông Nguyên cũng đang rất buồn.
Chủ yếu là bố và dì của anh đến quá đột ngột.
Nhưng đến rồi thì cũng không thể làm gì khác, anh chỉ có thể lấy đồ của bố mình đi đến nhà của Trình Ninh, nói: “Bố, tối nay bố ở phòng của Tôn Tri Mậu, dì ở phòng với Trình Ninh, nhưng đồ đạc thì mang qua chỗ Trình Ninh trước nhé”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất