Thập Niên 70, Trọng Sinh Làm Em Gái Xinh Đẹp

Bà tức giận nói: “Vậy kết quả hai đứa bàn bạc là gì? Bàn bạc ngày mai đi đăng ký kết hôn à? Cậu xem chuyện này giống như đi dạo phố đúng không?"

Trình Ninh nhìn cô của mình rồi lại nhìn Hàn Đông Nguyên.

Thôi được rồi, tốt nhất cô không nên nói chuyện để cô của mình trút giận một hồi đã.

Hàn Đông Nguyên thẳng thắn trả lời: “Bọn con muốn hỏi ý kiến của cô và gia đình trước đã”

Trình Tố Nhã lại nói “haha” hai tiếng nữa trong lòng nghĩ thầm, cái này thì khá lịch sự lễ phép.

Ngẫm lại hơn mười năm qua bà chưa bao giờ thấy thằng bé lịch sự và lễ phép như vậy, nhìn dáng vẻ thằng bé như bây giờ khiến bà giận sôi máu.

Khi Hàn Kỳ Sơn nghe thấy Hàn Đông Nguyên gọi “cô" gân xanh trên trán ông ấy giật giật.

Nhưng đó là con trai ông ấy, ông ấy có thể làm gì được?

Hơn nữa, ông ấy cảm thấy con trai mình có thể cưới Trình Ninh là nhờ tổ tiên phù hộ, đương nhiên lúc này ông ấy phải giúp con trai mình.

Hàn Kỳ Sơn ho khan một tiếng nói: “Chuyện này là thế nào? Ninh Ninh, các con định đăng ký kết hôn à? Chuyện này sao chú chưa nghe các con nhắc đến thế.”

Trình Ninh nói: “Bọn con cũng không muốn làm sớm như vậy. Ban đầu bọn con định hai năm nữa công xã công xưởng xây xong, khi quay lại thành phố rồi mới nghĩ tiếp. Nhưng đột nhiên một trận lũ quét đã xảy ra…"

Sau đó Trình Ninh thở dài nói: “Lúc đó bọn con đều tận mắt chứng kiến trận lũ quét. Chỉ trong chốc lát đã cướp đi biết bao sinh mạng. Những người đó đều là dân làng mà bọn con quen biết, là công nhân cùng làm việc trong công xưởng. Là những đứa trẻ ngày thường rất lễ phép khi nhìn thấy bọn con, lúc đó con cảm thấy rất sốc, ngột ngạt và tuyệt vọng”.

Bây giờ nghĩ lại, trong lồng n.g.ự.c vẫn còn cảm giác ngột ngạt, Trình Ninh ngừng lại, hít một hơi rồi nói: “Sau đó con hôn mê ba ngày, đến khi tỉnh lại giống như đã qua mấy đời. Lúc đó khi nhìn thấy anh ba, con nghĩ kết hôn cũng tốt mà, cuộc đời thật khó lường, nếu bọn con đã muốn kết hôn vậy thì cưới thôi, ai biết ngày mai sẽ ra sao".

“Ninh Ninh!”

Trình Tố Nhã và Hàn Đông Nguyên đều gọi cô cùng lúc.

Cả hai đều hơi biến sắc.

Trình Ninh hít một hơi dài, mỉm cười nói: “Con không sao, con cũng chỉ nghĩ vậy thôi. Sau đó vừa hay cô giấy báo trúng tuyển của Học viện Mỹ thuật đến đây, ở đây đường xá xa xôi sau này muốn về lại cũng khó. Vậy chi bằng con đăng ký kết hôn với anh ba trước. Như vậy sau này anh ba muốn xin mở văn phòng ở miền Nam, hoặc nếu con xin về làm đề tài gì cũng danh chính ngôn thuận. Còn không khi con đến Quảng Thành ngộ nhỡ lười nhác mấy năm mới về một lần thì phải làm sao?”

Trình Tố Nhã vốn là muốn kéo chuyện này lâu một chút, để cho Hàn Đông Nguyên lo lắng, không nghĩ tới cháu gái của mình lại có thể dễ dàng gả đi như vậy.

Kết quả Trình Ninh nói ra lời này hai mắt bà đã đỏ hoe, làm sao có thể phản đối được nữa?

Bà im lặng, chuyện này cũng quyết định như vậy.

Mặc dù cả Hàn Kỳ Sơn và Trình Tố Nhã đều cảm thấy chuyện này quá đột ngột và hơi đơn giản quá.

Trình Ninh ôm lấy cánh tay Trình Tố Nhã nói: “Thật ra bọn con chỉ cần đăng ký kết hôn thôi, tránh cho sau này hộ khẩu của con ở Quảng Thành còn hộ khẩu của anh ba ở đây, sau này muốn đăng ký kết hôn lại gặp khó khăn. Bọn con chỉ muốn bọn con tự biết thôi, con vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để nói cho mọi người biết."

Trình Tố Nhã: “…“

Con bé ngốc này.

Trong sân của công xã có đủ phòng nên Hàn Đông Nguyên sắp xếp một phòng trên lầu cho Hàn Kỳ Sơn và Trình Tố Nhã.

Phòng của Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên ở tầng dưới.

Vốn dĩ Liêu Thịnh và Hứa Đông Mai cũng sống trong sân, nhưng dạo này hai người này bận như con quay, đều đi xuống đại đội phía dưới sắp xếp cứu trợ thiên tai tối cũng không về.

Vì vậy trong sân chỉ gia đình bọn họ ở.

Ăn tối xong, Trình Tố Nhã ở lên lầu nhìn một hồi lại chuẩn bị đi xuống, bà nói với Hàn Kỳ Sơn: “Tôi xuống gặp Ninh Ninh, ông không cần đợi tôi đâu, tối nay tôi ngủ với Ninh Ninh”

Hàn Kỳ Sơn: “…"

Ông ấy hơi bất lực.

Ông ấy có thể thấy rằng trong hai ngày qua, vợ ông ấy đề phòng Hàn Đông Nguyên như đề phòng kẻ trộm, không cho thằng bé bất kỳ cơ hội nào thân mật với Trình Ninh.

Ông ấy khuyên nhủ: “Việc này xảy ra khá đột ngột, Ninh Ninh và Đông Nguyên có lẽ cũng có chuyện muốn nói”

Trình Tố Nhã cười khẩy nói: “Đừng nói thời gian gấp gáp, cho dù là đám cưới được chuẩn bị chu đáo thì trước đám cưới một ngày cô dâu cũng sẽ ngủ với người nhà bố mẹ đẻ, ai lại ở cùng một phòng với chú rể trước ngày cưới chứ?”

Hàn Kỳ Sơn: “…“

Thôi được rồi.

Khi Trình Tố Nhã đi xuống, Hàn Đông Nguyên không có trong phòng Trình Ninh, hai người đang ở trong phòng khách, một người đang ăn chè đậu xanh, một người đang xem người kia uống.

Khi Trình Tố Nhã đi xuống, Hàn Đông Nguyên đứng dậy và gọi “cô"

Trình Tố Nhã thực sự cảm thấy đau răng khi nghe thằng bé gọi như vậy.

Trình Ninh tựa hồ hoàn toàn không thấy được vẻ mặt đau nhức răng của cô mình, cô đặt thìa xuống, đứng dậy đỡ Trình Tố Nhã nói: “Cô, cô thử chè đậu xanh anh ba nấu đi, cũng ngon như bà nội nấu đó”

Nói xong, cô đỡ Trình Tố Nhã ngồi xuống phía bên kia bàn, bưng bát đậu xanh trên bàn chưa ai ăn để trước mặt Trình Tố Nhã rồi mời bà ăn.

Trình Tố Nhã: “…"

Bà làm mẹ kế của Hàn Đông Nguyên đã mười sáu năm, đây là lần đầu tiên bà ăn đồ ăn do thằng bé nấu!

Trình Tố Nhã hỏi Trình Ninh: “Hai người các con có lên danh sách ngày mai sau khi đăng ký kết hôn xong định mua những gì chưa?”

Mua, mua cái gì?

Còn phải lên danh sách ạ?

Trình Ninh sửng sốt.

Cô không muốn mua thứ gì cả, chẳng phải chỉ cần đăng ký kết hôn thôi sao.

Nhưng cô phản ứng rất nhanh, nghĩ đến lúc cô về quê căn phòng đầy đồ cưới của Chu Hiểu Mỹ, cô lập tức nói: “Cô à chỗ bọn con vừa có một trận lũ quét, mọi người đều bận rộn cứu trợ thiên tai. Mọi thứ có thể dùng được đều đưa xuống đại đội phía dưới hết rồi, bây giờ muốn mua gì thì cũng không mua được, cũng không thích hợp, con nghĩ hay là thôi vậy."

“Cô ơi bọn con chỉ muốn đăng ký kết hôn thôi, trong lòng con thực ra cũng không có gì khác so với trước đây cả, nên chuyện này con nghĩ để sau này hãy bàn đi.”

Trình Tố Nhã thực sự rất đau lòng.

Chuyện đăng ký hay không đăng ký kết hôn giống nhau ư?

Buổi tối, Trình Tố Nhã suy nghĩ một lát hỏi Trình Ninh: “Ninh Ninh, con và anh ba có yêu nhau không? Đã cùng nhau chưa?"

Trình Ninh sửng sốt.

Yêu nhau?

Tất nhiên là yêu nhau rồi, nếu không yêu nhau thì bọn họ đăng ký kết hôn làm gì?

Nhưng khi đối mặt với ánh mắt của Trình Tố Nhã cô chợt hiểu ý “cùng nhau” của bà là gì, mặt cô thoáng chốt đỏ bừng, một lúc sau mới nói: “Không, không có, anh ba sẽ không làm như vậy, anh ấy nói sẽ đợi đến sau khi kết hôn."

Trình Tố Nhã sau khi nghe những lời của cô hơi hài lòng với Hàn Đông Nguyên.

Dù cho rằng điều đó thật vớ vẩn nhưng bà vẫn hỏi: “Vậy sau khi đăng ký kết hôn rồi thì sao?”

Trình Ninh: “…"

Mặt cô càng đỏ hơn.

Trình Tố Nhã đưa tay chạm vào đầu cô, nghĩ rằng nếu mình yêu cầu hai đứa không được xảy ra quan hệ sau khi đăng ký kết hôn quả thật hơi không hợp tình hợp lý, nói thật thì có hơi biến ŧɦái nhưng bà nhìn cháu gái mình lại cảm thấy đau lòng không thôi. Một bông hoa được cưng chiều bị một con lợn, không, một con sói phá.

Bà nói: “Chuyện như vậy đợi đến khi con lớn hơn chút nữa thì tốt hơn, nhưng sau khi các con đăng ký kết hôn xong, cô cũng biết nói như vậy là không hợp lẽ tự nhiên. Nếu thật sự xảy ra thì con phải nhớ mang bảo hộ, đừng để lúc này có con. Hơn nữa, con vẫn còn nhỏ, nên lần đầu tiên sẽ hơi đau, đừng chuyện gì cũng nghe theo thằng bé. Nếu con cảm thấy không khỏe thì nên có chừng mực, đặc biệt là con vừa mới khỏi bệnh."

Trình Ninh: Cô đỏ mặt.

Nghĩ tới Hàn Đông Nguyên... cô còn nói bọn họ “không thích hợp”, suy nghĩ lung tung khiến cô không cách nào ngủ được.

Sáng sớm hôm sau, Trình Tố Nhã và Hàn Kỳ Sơn đi cùng Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên đến công xã để đăng ký kết hôn.

Ảnh của hai người lẽ ra phải được dán vào sổ đỏ, nhưng hình đến buổi chiều mới có, cho nên đăng ký xong cũng không thể lấy được sổ đỏ. Người trong công xã lần lượt chúc mừng hai người, có điều sau khi chúc mừng xong Chủ nhiệm Tiết lại giao rất nhiều việc cho Hàn Đông Nguyên làm.

Lần lũ quét này có rất nhiều thanh niên trí thức xảy ra chuyện, mấy ngày nay họ đã đến rất nhiều đại đội và thống kê số lượng người chết, bây giờ họ cần cập nhật thông tin từng thanh niên trí thức, đồng thời liên hệ với các đơn vị liên quan trong thành phố và gia đình các thanh niên trí thức, đồng thời gửi thư an ủi họ.

Những chuyện này kéo dài bao nhiêu thì càng có nhiều người bị dày vò hơn.

Trình Ninh để Hàn Đông Nguyên đi làm, cô theo Hàn Kỳ Sơn và Trình Tố Nhã đến các nhà cung ứng hợp tác xã mua bán để mua đồ.

Trong hợp tác xã mua bán cũng không có nhiều đồ đạc, Trình Ninh thực sự không thích những thứ đó, cuối cùng cô dỗ dành Trình Tố Nhã nói: “Cô ơi cô đến Bắc Thành chuẩn bị đi, anh ba làm xong việc nhất định sẽ đưa con về, đến lúc đó chúng ta sẽ chuẩn bị những thứ này. Còn bây giờ chuẩn bị cái gì cũng đều vội vàng cả, thà không chuẩn bị còn hơn.”

Cuối cùng, Trình Tố Nhã nhất quyết đòi mua một cặp nến đỏ.

Bà nói: “Mua về để đó, về Bắc Thành có thể dùng cũng được.”

Tối nay Trình Tố Nhã lại không nói muốn ngủ cùng với Trình Ninh, nhưng Trình Ninh lo lắng vì những lời Trình Tố Nhã nói tối qua. Thay vào đó, cô ôm cánh tay Trình Tố Nhã và nói rằng sẽ phải rất lâu mới được gặp bà nên muốn nói chuyện với bà. Vì thế đêm đầu tiên sau khi đăng ký kết hôn Trình Ninh vẫn ngủ với Trình Tố Nhã.

Đêm nay Trình Ninh quả thực đã nói rất nhiều với Trình Tố Nhã, nhưng phần lớn đều là về mẹ ruột của cô, Tiêu Lan, và gia đình ngoại nhà họ Tiêu của cô.

Trình Tố Nhã là một người tâm tư kín đáo.

Lúc đầu bà giữ Trình Ninh lại, không chịu để Tiêu Lan và người nhà họ Tiêu đưa cô đi, sau này bà sợ nhà họ Tiêu sẽ gây chuyện nên mấy năm nay bà rất chú ý đến chuyện ở đó nên bà đã nói cho Trình Ninh biết rất nhiều chuyện.

Sáng sớm hôm sau, Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên tiễn Hàn Kỳ Sơn và Trình Tố Nhã.

Khi về đến công xã, Trình Ninh nói với Hàn Đông Nguyên: “Anh đi làm đi, em về dọn dẹp một lát, buổi chiều em đến công xã giúp anh.”

“Anh đưa em về trước." Hàn Đông Nguyên cẩn thận nhìn cô rồi nói.

Trình Ninh hơi mất tự nhiên, sau khi nghe cô của cô nói những lời đó vào đêm hôm trước làm cô thấy hơi ngại ngùng.

Nhưng nếu anh muốn đưa cô về, nếu cô kiên quyết không cho anh đưa vậy chẳng phải càng kỳ quái hơn sao?

Khi Trình Ninh trở về nhà, cô lại giục Hàn Đông Nguyên về công xã, Hàn Đông Nguyên nhìn cô đột nhiên nói: “Đến đây hôn anh một cái nào”

Trình Ninh: “???”

Thôi được rồi.

Tim cô đập thình thịch không thể giải thích được, rõ ràng “hôn” chẳng phải là chuyện rất bình thường giữa hai người hay sao?

Hơn nữa, mấy ngày nay cô ở cùng với cô của mình cả ngày, sợ cô không vui nên cố tình không để ý tới anh, hôm qua những lời mà cô của cô nói làm cô không được tự nhiên.

Và để tạo dựng hình tượng tốt trước mặt cô, anh ấy cư xử cực kỳ tốt, hoàn toàn khác xa với ngày thường họ ở bên nhau cứ như hai người vậy, khi hai người đăng ký kết hôn, cũng rất quy củ, thậm chí còn phải kiềm chế niềm vui nữa.

Bây giờ cô và dượng đi rồi, ánh mắt anh nhìn cô gần như rực lửa.

Cô sợ anh đột nhiên phát điên nên bước tới nắm lấy cánh tay anh, nhón chân hôn vào cằm anh, rụt rè nói: “Được rồi, anh về đi, tối về sớm nhé.”

Cô đang định buông anh ra lùi lại hai bước, nhưng anh vừa đưa tay ra đã kéo cô lại, va vào n.g.ự.c anh, vòng eo bị anh giữ chặt, anh cúi đầu xuống trực tiếp chiếm lấy môi cô...rong ruổi khắp nơi.

Nụ hôn này khác với nụ hôn khi cô bị bệnh, lúc đó anh cẩn thận, dịu dàng còn lúc này môi lưỡi họ đan xen vào nhau. Anh tận lực rong ruổi âm thanh cổ họng và đầu lưỡi, chỉ một nụ hôn thôi cũng khiến Trình Ninh cảm thấy rất gợi tình tràn đầy ham muốn không che giấu.

Trình Ninh bị hôm cho tim đập mạnh “thình thịch” toàn thân cô cảm thấy có gì đó không ổn.

Cô gần như không thở nổi, cuối cùng anh cũng buông cô ra, Trình Ninh muốn nói gì đó, nhưng cô vẫn chưa mở miệng nói đã bị anh ôm lại.

“Anh ba”

Cô giật mình, nắm lấy quần áo trên cánh tay anh, hoảng hốt không hiểu nói: “Anh không về công xã à?”

Anh mỉm cười và thì thầm: “Anh xin nghỉ phép rồi.”

“Hả?”

Trình Ninh hơi mơ hồ: “Nghỉ phép, đang yên đang lành sao lại nghỉ phép thế?”

“Phép cưới.” Anh nói.

Nếu không thì tại sao hai ngày qua anh lại bận thế chứ?

eyJpdiI6IlM4Yk56QW8xYXhqRVY5MW81V1BpcHc9PSIsInZhbHVlIjoieTBQOVFzY002TGJQWVE1eklQcGU0VFZmR2FIdVZpUkhDSFwvUDNneUYzdHVKSlFMVlVoTno5a2V0WXlJaHQzRFJyKzV0dTV5bUhHTXlpbGJTYkFQZ3d4T0dNTFlkVFwvaENpd21NUFNqb2x4N2dvQ1ZzQWQ4THVPU0o5TVdFK0JndnI4cjN6QjIxOHZOXC9yU2wyZjlKQTA2MHhFdE5xK3IxVFZuZ09pbUhwXC9IQzdYSFRRSUJEbm5Pa1hjTllMalo4b3hLcUFpcUZRNzgwam5odmw5NUQ3anc5d1lmaVY4SklERU0xMXBmdlo1S0xkdDROZ1cwSzJjVWxSNTZ0enZqZEFoWUVpQVF2OFwvOVdObFo0bDZoYzdEVDJzV3RuY0J6d1NcL3FXSWZ6cnJXcFNmbGprTGZJVGcrY3BLNE1oK3ZTVVZlbVh6S3RRODQyeU9QQTRrd0twQzhacW1zVVVSSWl1ejZjMU1BcklITVwvSlE5OGJWWWx3VllEeXlzTzVnRzlGRDl0TkFKTHd2U1BkcnJRZXBZSERVRGc9PSIsIm1hYyI6IjUzNjQ0ZWIwMGU1YjhlNjlmNTY5N2ZhOWRjMmI4YzcwNmIzODBmZTc3ZGRlYzQ4YTJmMmE3NTVkZjU4OTg1ZDIifQ==
eyJpdiI6IkwxMmF6WFRyS3ExQWhtRGZhc28ycUE9PSIsInZhbHVlIjoibW5VR2FWbmtyQ0FNaERjQ3VqNWR0QkJMS0hxV0xodHpvWWsySVQrc092RGZ0eEpTYVdZUlhVMW55WUY2TXQ5ekxtV2JZYnRIU2p6R2RQd1hzXC9sbVE1YzNqOHJGcVNnbGxXcUFBcnE2YkNUOUhEWnFlMWsxVGtwUVpjZXBBK1ZxcmQrdmlZMUNibXBXc0ROUUN6SjZrU0lBSGY1ait5bXJSa0M5WWozYXZHcVBXUVhVOFd6aGd2aXB5ZHhjZUF3WFYra2VDd1Z5Y3BUbVgrMVBmbzdpMHpUUWUrRzlZRzJuM2Z5WlhmbG9ZK1wvK3JQMFhlUmtqQkVCVEpHMTZUMTVkWEJoTDM5SjdPTWdJdnpvblduS2hUK2U0WWt3b2k2WmFlcHRpVmdGUzB2NXpjbVwveDZucTVFNFF4amtJa21kdUIwNFZaTkJYZG5kZ1Rua3RaQjE3VGlQTlBsNkFpWEMxaTIyUjhzbkNxR1gwQlJGc240T1dORHluU3RkYzZEQnd1aFFuOXowTDhVN2h5dHJUU2FYV2VlNHhoOUM2Qlc3OFRtNEtBbzVoNjhxN1BoaHJNMllnZDZWNTZtbHV6ejhJNHhtQVd0MFVxMjNEa2M1UW5JTnNDNXJYd043RytJdmg5bWtIOHg0ODFjaUpoTUFPMDM2KzVhRzlncERaenN4aXZRQjhZRVp4cXpNcG45YzhKa3E2U1wvZk13QWVFUlhGQTIwbit1aG9lb09OQmt2dnRzSFlyTEZ5TmgyQW9rXC85NWwya2pzd1htZUZvU3U1VmNaN1E0MU1Za3BlV0FmTzloOGYySDdUTSsxdU9nPSIsIm1hYyI6IjMwYTU3ZGQ1Y2QzZTE4MThmYjcyYjMzZmE1ZDI4ZWJmMWY1YTFkMDljNTg3ZTAxZWU4MWVkZjI3ZDI1MmFkZWIifQ==

Trong đầu cô chợt nổ “ùynh” một tiếng, trái tim cô đập “thình thịch” như muốn nhảy ra ngoài, cơ thể mềm nhũn, chắc là do thời tiết quá nóng, cô kéo mạnh quần áo trên tay anh chỉ cảm thấy mình sắp không thở nổi nữa.

Ads
';
Advertisement