Còn có rau rừng hiện tại không mua được, là Hứa Đông Mai đã lấy phiếu lương thực của mình từ dưới đại đội mua lương thực phụ để đổi lấy từ dân làng, như vậy cũng có thể giúp đỡ dân làng, dù sao thì lương thực phụ cũng đủ để thỏa mãn cơn đói, nhưng rau rừng thì không.
Trong bữa ăn, Hàn Đông Nguyên cẩn thận chăm sóc cho Trình Ninh, thậm chí còn lựa hành tây trong bún rồi mới cho vào bát của cô.
Liêu Thịnh choáng váng.
Nhìn hồi lâu, rốt cuộc cậu ấy không nhịn được, buông đũa xuống, không khỏi mỉa mai nói: “Anh Nguyên, cho nên lúc trước anh tỏ ra ghét em gái Ninh Ninh trước mặt bọn em, tất cả đều là giả vờ à? Mất công anh mười mấy năm như một ngày, giả vờ giỏi đấy?”
Hàn Đông Nguyên nhướng mi liếc mắt nhìn Liêu Thịnh, nhưng cũng không thèm để ý tới cậu ấy.
Trình Ninh và Hứa Đông Mai đều rất quan tâm chuyện này.
Trình Ninh hỏi Liêu Thịnh: “Anh Thịnh Tử, trước đây anh ba nói là ghét em trước mặt các anh à?”
“À cái này thì không có nói, sao cậu ấy lại nói thẳng được chứ?”
Liêu Thịnh hừ lạnh nói: “Nhưng dáng vẻ cậu ấy lúc đó ai mà không biết chứ? Ai nhắc đến em gái Ninh Ninh trước mặt cậu ấy thì đen mặt. Nếu có người thích em gái Ninh Ninh thì chỉ cậu ấy lên đá cho người ta một...”
Cậu ấy đột nhiên dừng lại nhìn Hàn Đông Nguyên một cách kỳ lạ.
Hứa Đông Mai liếc nhìn Hàn Đông Nguyên thậm chí còn không nhấc mí lên sau khi nghe những lời của Liêu Thịnh, mỉm cười nhìn Trình Ninh và nói: “Thì ra xưởng trưởng của bọn chị đã thích em sớm như vậy, thật đáng ghen tị.”
“Không có gì đáng ghen tị cả.”
Trình Ninh nhìn Hàn Đông Nguyên một cái, cũng không nói ra những chuyện xấu anh đã làm với cô lúc nhỏ, cô vẫn nên cho anh chút thể diện vậy.
Cô mỉm cười nói: “Đúng rồi, em đã nhận được giấy báo trúng tuyển của Học viện Mỹ thuật Quảng Thành rồi tháng chín sẽ nhập học, em có thể ở đây thêm hai tuần nữa rồi sẽ về Bắc Thành.”
Liêu Thịnh và Hứa Đông Mai đều sửng sốt.
Trong thời gian này bọn họ đều dưới đại đội, mặc dù hôm đó Liêu Thịnh cùng Hàn Kỳ Sơn và Trình Tố Nhã lên núi, nhưng Trình Tố Nhã hoàn toàn không nhắc tới, buổi chiều cậu ấy lại bị thư ký dẫn đến một đại đội khác.Vì vậy hai người vừa mới biết chuyện này.
Nhưng đó là một điều tuyệt vời, ai lại không muốn rời khỏi đây đi học đại học chứ?
Biểu cảm của Liêu Thịnh vô cùng phong phú.
Cậu ấy sửng sốt, sau đó dùng vẻ mặt một lời khó nói hết nói với Hàn Đông Nguyên: “Anh Nguyên, anh thật vô nhân đạo, cho nên chỉ vì em gái Ninh Ninh đi học ở Quảng Thành mà anh lại dụ dỗ em gái Ninh Ninh đi đăng ký kết hôn với anh? Có đáng không?!”
Mọi người: “…“
Hàn Đông Nguyên “ha” một tiếng, nhưng không nói gì, giống như ngầm thừa nhận.
Hứa Đông Mai cười nói: “Chúc mừng, chuyện này thật sự rất tuyệt vời. Chẳng lẽ vì thế mà hai người vội vàng đi đăng ký kết hôn đúng không?”
Cô nhớ lần trước nói chuyện với Trình Ninh, cô không hề có ý định kết hôn.
“Không phải.”
Trình Ninh cười nói: “Thật ra trước đó em đã có ý định này rồi, sau trận lũ bất ngờ đã có ý định này, nếu không tin chị có thể hỏi Thẩm Thanh. Chuyện này không liên quan gì đến việc đi học đại học."
Thấy hai người nói đến chuyện đi học đại học rất háo hức, nên đổi chủ đề, cười nói: “Anh Thịnh Tử, chị Đông Mai, hai năm này hai anh chị hãy cố gắng học tập, sau này nhất định có thể vào đại học."
Luôn có những cơ hội cho những người có chuẩn bị. nhng mà Liêu Thịnh xua tay và nói: “Anh không có hứng thú”
Cậu ấy không có thích học, ở quê cậu ấy cũng không thấy khổ mấy, vốn dĩ bản thân cậu ấy tự xuống đây.
Hứa Đông Mai cũng lắc đầu cười nói: “Đã nhiều năm như vậy, chị đã sớm từ bỏ ý định này, cuộc sống hiện tại đối với chị mà nói cũng tốt."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất