“Thành Quân còn có thể vững vàng lấy được danh ngạch tiến vào đại học hay sao? Về phần các ông bà già nói chuyện phiếm với nhau, em còn trông chờ các ông các bà không kể chuyện này ra sao? Ngay cả mẹ của em cũng có thể bịa đặt chuyện không có thật, mẹ chị chỉ làm sáng tỏ chuyện Ninh Ninh mà thôi, các em còn không vui? Làm sao, thực sự nghĩ chỉ người nhà các người có miệng thôi à!”
Lưu Mẫn Phân: “.....”
Bà ta và Trình Tố Nhã quen biết nhiều năm, lại không biết hóa ra Trình Tố Nhã cũng biết cách ăn nói như vậy.
Nhưng mặc kệ người nhà họ Kỷ tức như thế nào, cũng chỉ có thể chịu đựng việc này lắng xuống, để mọi chuyện lãng quên theo thời gian, chậm rãi bình ổn.
Ngày hai tám tháng tám, Hàn Đông Nguyên đưa Trình Ninh đi đến trường học.
Vốn dĩ Trình Tố Nhã muốn tự mình đưa Trình Ninh đi đến trường học.
Hàn Kỳ Sơn khuyên bà, nói: “Đường đi đến Quảng Thành phải ngồi xe lửa mất năm mươi mấy giờ, hành trình mất hơn hai ngày, một chuyến đi lại mất ít nhất phải mất năm sáu ngày, lúc bà đi còn ổn, có Đông Nguyên với Ninh Ninh ở đó, nhưng khung thời gian trở về của Đông Nguyên và bà không giống nhau, cho dù thời gian giống nhau cũng trực tiếp đi huyện Hợp, không cùng đường với bà, đến lúc đó một mình bà trở về, sao tôi có thể yên tâm chứ? Nhưng tôi thật sự không có thời gian để đi cùng với bà.”
Trình Tố Nhã hừ lạnh.
Bà biết Hàn Kỳ Sơn rất bận, nhưng không đến mức thực sự không rút ra được khoảng năm sáu ngày ra ngoài, chẳng qua muốn để cho con trai mình và Ninh Nhin thêm chút thời gian ở chung một mình mà thôi.
Trình Tố Nhã đến hỏi Trình Ninh, cần bà đưa cô đi hay không.
Trình Ninh lập tức nói: "Cô à, này một đường đi lại cũng quá vất vả, lần trước cô và dượng đi lên núi gặp cháu đã phải xin nghỉ phép lâu như vậy, lúc này mới một tháng, lại nộp đơn xin phép đưa cháu đến trường, người khác thấy, dù trên mặt không nói nhưng trong lòng nhất định suy nghĩ, cô với dượng đi theo không với cháu và anh ba, dù sao ở vị trí kia cũng phải suy xét ảnh hưởng, cô cứ yên tâm, có anh ba ở đây, dọc theo đường đi cháu nhất định sẽ ổn thỏa”
Trong lòng Trình Tố Nhã hụt hẫng, nhưng bà biết cô đang nói tình hình thực tế.
Bà quay đầu liếc nhìn Hàn Đông Nguyên ngồi yên tựa vào ghế sô pha lật sách...... Khó có được, bây giờ người này còn biết tựa vào nhà sô pha nhà chính đọc sách.
Bà hỏi anh: "Đông Nguyên, cậu được nghỉ phép bao nhiều ngày?”
"Một tháng”
Hàn Đông Nguyên nói, "Thư ký Từ ký đã ký duyệt cho con, thuận tiện cũng đi xem thị trường phía Nam”
Trình Tố Nhã: “…"
Được thôi.
Cho dù bà nhìn đưa con riêng này không thuận mắt lắm, nhưng lúc này không thể không thừa nhận anh đối xử rất tốt với cháu gái mình, năng lực cũng thật sự mạnh.
Nhưng nhìn khuôn mặt đắc chí như được 258 vạn khiến người thấy ghét.
( 258 vạn*: bắt nguồn từ chơi mạt chược Bắc Kinh, nghĩa là nhìn vào thấy sướng)
Thời gian thấm thoát thoi đưa. Thế mà đã đến tháng 7 năm 1977.
Trình Ninh thu dọn đồ đạc ở ký túc xá.
"Trình Ninh, cậu thật sự phải về nông thôn à?” Bạn cùng phòng Tưởng Mai hỏi Trình Ninh.
Sinh viên tốt nghiệp trường Công nông binh dựa theo nguyên tắc "quay về đơn vị cũ, công tác tại chỗ, đặc thù cần quốc gia thống nhất phân phối", vào mùa sắp xếp tốt nghiệp Trình Ninh đã nộp đơn xin trường học làm việc ở xưởng nội thất dưới danh nghĩa Hàn Đông Nguyên ở công xã Thạch Kiều, sau đó cô bị phân phối tới xưởng nội thất làm nhà thiết kế nội thất.
Trình Ninh cười nói: "Ừ, tớ cần phải về.”
Tưởng Mai cảm thấy tiếc nuối.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất