Nói xong cô ấy có chút oán hận nhìn Trình Ninh: “Cô cũng thích ép tôi học, sao tôi lại bị mê hoặc bởi những người thích ép người khác học hai người chứ? Lẽ nào thiếu cái gì thì mê cái đó?”
Trình Ninh: “.....”
Cô sờ lên cánh tay nổi da gà của mình, hỏi: “Vậy cô nói sao?”
“Tôi nói sao?”
Chu Hiểu Mỹ nhìn vẻ mặt của Trình Ninh, đưa tay véo mặt Trình Ninh, cười nói: “Còn có thể nói gì nữa? Tôi nói với anh ấy, tôi nhất định sẽ đỗ Đại học, nhưng đến lúc đó tôi vào Đại học thì sẽ gặp được càng nhiều người hơn, sẽ có càng nhiều người đẹp trai, có văn hóa, mạnh mẽ, tôi muốn gặp được người tốt hơn, nói không chừng sẽ không thèm anh ấy nữa.”
Trình Ninh: “Vậy anh ấy nói gì?”
“Anh ấy nói gì?”
Chu Hiểu Mỹ cười híp mắt: “Anh ấy thở phào nhẹ nhõm nói được, sau đó nghiêm túc dạy kèm cho tôi.”
Trình Ninh: “...”
Hóa ra đây chính là tình cảm.
Trình Ninh cảm thấy Kỷ Dương và Chu Hiểu Mỹ như vậy cũng rất thú vị, kết hôn rồi thì còn có thể có ý nghĩa gì nữa?
Cô bây giờ nghĩ lại cảm thấy mình và Hàn Đông Nguyên ở bên nhau quá nhanh, mà kết hôn cũng quá nhanh.
Nhưng trong hoàn cảnh lúc đó, không kết hôn cũng không được.
Buổi tối cô nói với Hàn Đông Nguyên về suy nghĩ này, Hàn Đông Nguyên liền khịt mũi khinh bỉ.
Anh nói: “Anh muốn em đã nhiều năm như thế, hễ em có chút lơ là, anh còn không thừa cơ lao vào đòi người sao, hơn nữa chờ em lắc lư khắp nơi nhìn người khác, còn đẹp trai, thân thể cường tráng hả?”
Trình Ninh: “…”
Sao anh có thể đường đường chính chính nói những lời không biết xấu hổ như vậy chứ?
Hàn Đông Nguyên đưa tay ôm Trình Ninh vào lòng, nhéo mặt cô nói: “Chỉ cần nhìn Kỷ Dương là anh thấy sầu. Em tự nghĩ xem, nếu anh nói với em một cách thẳng thắn rằng, em học đi, thi đỗ đại học thì chúng ta kết hôn, em thi không đỗ thì tự mình tìm người khác kết hôn...Điều này em có tin không?”
Vốn dĩ anh muốn nói, nếu anh nói điều này thì em sẽ phản ứng thế nào, nhưng sau khi nói ra, anh liền cảm thấy mọi chuyện hoàn toàn lộn xộn, sao anh có thể nói những điều điên rồ như vậy? Vì vậy anh đã thay đổi lời nói của mình thành “Em có tin điều này không?”
Trình Ninh bật cười “xì”.
Cô đưa tay đẩy tay anh ra, nắm chặt rồi hôn anh lần nữa nói: “Nếu anh nói như vậy với em, em sẽ rất vui.”
Hàn Đông Nguyên “ha” một tiếng, sau đó anh chuyển tư thế ôm cô từ bị động sang chủ động, hôn đến khi lưỡi cô tê dại, toàn thân trở nên yếu ớt, anh cắn cô nói: “Tư tưởng của bọn họ anh thấy chướng mắt, anh chỉ muốn làm điều này với em, em muốn kiểu nào anh cũng đều giúp em tìm, mấy ngày mấy đêm không ra ngoài đều được.”
Trình Ninh: Đúng là một kẻ thần kinh.
Nhưng cô lại rất thích tên thần kinh này, kể cả mấy kiểu đó của anh... cũng không hẳn là cô không thích.
Ngoài việc quá mệt mỏi ra, thì cũng không có vấn đề gì cả.
Hai người lại giằng co đến nửa đêm.
Cuối cùng, Trình Ninh mệt đến mức ngón chân run rẩy.
Anh vẫn chưa cảm thấy đủ, ôm cô từ phía sau hôn lên tai và cổ cô, Trình Ninh cũng không thèm để ý đến anh, bị anh làm phiền đến giận mới lẩm bẩm một câu: “Vì vậy muốn tìm một người thân thể cường tráng, không phải tự tìm phiền phức sao?”
Hàn Đông Nguyên dừng lại. Anh cũng biết mình hơi quá sức một chút. Anh lẽ nào không biết nên khống chế một chút, không để cô ăn không quá no, và sau đó trở nên mê muội anh sao?
Nhưng bây giờ anh luôn cảm thấy mình mới là người ăn không đủ no, chính anh mới là người mê muội.
Anh cắn vào tai cô nói: “Em không phải cũng rất thích sao? Vừa rồi còn rên lên nghe thật êm tai”
Cô lẩm bẩm, anh cười ủ rũ, Trình Ninh đẩy anh ra nói: "Chỉ hôm nay thôi, như này ngày mai không thể đi ôn bài được. Từ giờ trở đi, chúng ta nên tiết chế hơn, mỗi tuần một lần”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất