Thập Niên 70, Trọng Sinh Làm Em Gái Xinh Đẹp

Căn nhà riêng này số nhà rất cao, nhưng căn nhà cũng không quá nổi bật, nằm ở một góc khuất, so với những biệt thự khác thì xét về hình thức, diện tích và vị trí địa lý cũng không mấy nổi bật. Mặc dù cải cách mở cửa, nhưng vẫn còn là những ngày đầu, vì vậy tốt hơn hết là nên khiêm tốn chút, hơn nữa Trình Ninh hiện tại không có ý định sống ở đó.

Chủ hộ căn nhà đó Lương Hằng Châu cũng có quen.

Lương Hằng Châu cười nói: “Chủ hộ nhà này có lẽ Ninh Ninh cũng biết”

Trình Ninh nhìn anh ấy.

Anh ấy nói: “Là của một giáo sư lớn tuổi ở Học viện Mỹ thuật”.

Chuyện nhà cửa không có gì phải vội vàng cả.

Dù sao ngôi nhà hiện đã có người ở, quá trình hoàn trả phải mất nửa năm hoặc mười tháng là chuyện bình thường.

Trình Ninh nghĩ đến bà Phương bên cạnh bà cụ Tiêu.

Cô cẩn thận suy nghĩ về lúc mình tiếp xúc với bà Phương trong giấc mơ, bà cụ Tiêu đưa bà Phương đến tìm cô hai lần, lần đầu tiên là trước khi Hàn Đông Nguyên về quê, lần thứ hai là sau khi Hàn Đông Nguyên về quê và lần cuối cùng là sau khi cô chết. Cô loáng thoáng nghe thấy bà Phương đó nói: “Cô bé đừng trách tôi, linh hồn của cô có vấn đề, tôi sợ nếu không phải xảy ra tai nạn xe thì cô đã c.h.ế.t từ lâu rồi, c.h.ế.t rồi thì nhanh chóng đi đầu thai đi, hồn ma chấp niệm ở lại sẽ là tai họa đối với mọi người. bà già đó nhìn ra linh hồn cô có gì đó không đúng, theo những gì bà ta nói, cái c.h.ế.t của cô chắc chắn có liên quan đến bà ta... Không lẽ bà ta biết tà thuật ư?

Cô suy nghĩ cẩn thận về hai lần họ gặp cô.

Lần đầu sau khi gặp nhau cô bị ốm, nhưng cô đã nhanh chóng bình phục.

Và lần thứ hai gặp nhau vài ngày sau đó cô bị cảm, nhanh chóng phát bệnh và hôn mê cho đến khi chết.

Chuyện này chắc có liên quan đến tình trạng của hai lần.

Lần đầu tiên Hàn Đông Nguyên còn ở thành phố, hai người yêu nhau nồng cháy, không quan tâm đến điều gì khác, cô đã từ chối Tiêu Lan, huống chi để ý đến người nhà họ Tiêu.

Lần thứ hai Hàn Đông Nguyên lại về quê, trước khi đi anh và cô của cô cùng khuyên cô đến Nam Thành sống một thời gian, sau đó bà cụ Tiêu và bà Phương đến nói với cô điều gì đó, nói rằng Tiêu Lan và Lương Ngộ Nông muốn gả cô cho Lương Hằng Châu, nói Hàn Đông Nguyên cũng đồng ý cách này.

Lúc đó cô đã gặp rắc rối và rơi vào trạng thái cảm xúc không tốt.

Nhưng hiện tại nghĩ lại, kỳ thật trọng điểm của Tiêu Lan và Lương Ngộ Nông căn bản không có ý nghĩ đó, cô gả cho Lương Hằng Châu là tốt cho cô. Cô đồng ý, đương nhiên là chuyện lớn đối với Tiêu Lan và Lương Hằng Châu, bọn họ đương nhiên sẽ ủng hộ, nhưng nếu cô không đồng ý họ cũng sẽ không ép.

Ngay cả khi đời trước cô không thích Tiêu Lan và Lương Ngộ Nông vì người nhà họ Tiêu, nhưng vài năm tiếp xúc với nhau cô vẫn có hiểu biết nhất định về tính cách của họ.

Họ sẽ không ép cô phải làm bất cứ điều gì cả.

Con về Hàn Đông Nguyên, đùa chắc, anh đã đồng ý yêu nhau với cô, sao có thể đồng ý nhường mình cho người khác?

Đúng, vì anh đã mất đi một cánh tay nên khi hai người ở bên nhau, anh sống dè dặt và im lặng hơn đời này, nhưng dù vậy, anh cũng không phải là người sẽ nhường người mình yêu cho người khác.

Tại sao lúc đó cô lại sinh ra nghi ngờ như vậy? Tại sao cô lại tin những gì bà cụ Tiêu và bà Phương nói và cho rằng anh ba của cô đã thuyết phục cô đến Nam Thành vì anh đã từ bỏ cô và muốn cô kết hôn với Lương Hằng Châu?

Tại sao vào lúc đó cô lại tin vào một điều nực cười như vậy?

Cho dù cô không hiểu Tiêu Lan và Lương Ngộ Nông, lúc đó không tin bọn họ, cô cũng không nên không tin Hàn Đông Nguyên.

Ngoài ra, tại sao mỗi lần nhìn thấy hai bà già đó cô lại bị ốm?

Cô đã nghi ngờ điều này từ lâu, giờ cô có thể nhìn rõ mọi chuyện bằng cách sâu chuỗi lại từng chi tiết một.

Trình Ninh phân tích chi tiết, rất nhiều câu hỏi nghi vấn, sau đó cùng Hàn Đông Nguyên đến nhà họ Lương.

Lương Ngộ Nông và Tiêu Lan rõ ràng rất ngạc nhiên khi hai người đến thăm đột ngột.

Tất nhiên, Hàn Đông Nguyên chào hai người rất chu đáo mà không quá thân cận.

Trình Ninh nói có chuyện muốn hỏi Tiêu Lan.

Lương Ngộ Nông mời Hàn Đông Nguyên đến phòng làm việc của mình.

Trình Ninh nói: “Không cần”

Cô cười nói: “Con muốn hỏi một số chuyện về nhà họ Tiêu, nếu có điều gì mẹ không biết hoặc không nhớ được, nếu chú có ở đây, có thể nói cho con biết.”

Mọi người đều nhìn về phía Trình Ninh.

Trình Ninh nói tiếp: “Là về bà cụ Tiêu và bà Phương người bên cạnh bà ấy”

Lương Ngộ Nông và Tiêu Lan hơi kinh ngạc, nhưng cũng không quá ngạc nhiên.

Bởi vì Trình Ninh có giấy chứng nhận quyền sở hữu đất đai và tài sản nơi ở của nhà họ Tiêu nên việc cô muốn biết thêm về nhà họ Tiêu là điều bình thường.

Chỉ là Lương Ngộ Nông và Tiêu Lan đều biết Trình Ninh không phải là người thiếu tiền chứ đừng nói vì lợi nhuận mà cố ý mua nhà của người khác, đương nhiên cô làm vậy là vì ân oán cá nhân. .. Nghĩ đến điều này, Tiêu Lan cảm thấy đau lòng, hơi đau nhói và khó chịu, con gái của mình và nhà họ Tiêu không có tiếp xúc gì, điểm tiếp xúc duy nhất chính là mình.

Tiêu Lan biết rõ hoàn cảnh của Trình Ninh những năm qua, bà ấy cũng biết rất nhiều chuyện Trình Ninh đã làm, nói bà ấy bao che khuyết điểm cũng được, con gái của mình là tốt nhất, Tiêu Lan cảm thấy con bé rất hiền lành tốt bụng. Tính tình cởi mở, thông minh và có năng lực nhưng vẫn hồn nhiên, cũng không thích gây thù chuốc oán với ai.

Bà ấy chưa bao giờ nuôi nấng con bé, nên con bé chỉ thờ ơ với mình chứ không hề oán giận hay trách móc.

Nhà họ Tiêu không có quan hệ trực tiếp gì với con bé.

Nhưng con bé ghét nhà họ Tiêu và nhà họ Ngô, còn trăm phương ngàn kế mưu tính nhà cửa của bọn họ. Đó hẳn là do người nhà họ Tiêu đã làm gì đó.

Tiêu Lan không thể không biết tính tình của mẹ mình như thế nào.

Trái tim Tiêu Lan như bị hàng mũi kim đ.â.m vào, gây ra những cơn đau nhói.

Bà ấy để Trình Ninh ở lại nhà họ Trình, cho Trình Tố Nhã nuôi nấng.

Trong suốt chặng đường thấy con bé trưởng thành rất tốt, bà ấy luôn tự nói với mình rằng quyết định ban đầu của bà ấy là đúng.

Giữ con bé bên cạnh Trình Tố Nhã là điều tốt nhất đối với con bé.

Bởi vì thành phần và hoàn cảnh của nhà họ Tiêu, lại bởi vì bản thân bà ấy không đủ năng lực, giao nàng cho Trình Tố Nhã chăm sóc là quyết định đúng đắn nhất đối với con bé.

Nhưng còn nuôi Lương Niệm thì sao?

Dù ý định ban đầu của bà ấy có đơn giản đến đâu thì nó thực sự đã tạo ra một hậu họa lớn.

eyJpdiI6IlFRb1wvbUU4NXhrRFhZXC9DTzhDRkhpZz09IiwidmFsdWUiOiJQWmtsd2swZnBSTmVmUlFuVGRicnJpeThSU1RLVUJoUUZ5bkQzRzJrMWdKRGhEUXhtMldiXC9UU3JkU1UrQXFGYjdMbEhTQ2hVXC8rQ1NzSzNxMDhCTVZUNE5BMUphcHVJQnhWU3luNkJUdzBqbGZFZGVPdkJDVUJqUWxuMkp6XC9qYjhpK3Vlem4rd2xZVjhlcndEbUUrUmFId0pPeEloakkxeEtvQWpLdU8rZlYxb3l5bThTZXYyUFZOQXF2OFNrb3QiLCJtYWMiOiIzN2JkMTI2ZjM3YjBlNGIzYjM3NmZiNTljZDEzMDEzOGJkOWUwZTBjNDIxOWVmNGYxOTY1NWJhZmI1MGJmZTc4In0=
eyJpdiI6InZpQ0RiTUlUdkp4U08yVEM1dWNmeFE9PSIsInZhbHVlIjoieWFHYWdSeFllYVVCTmtNNWtDYjgwVUQweCs4NlhvUDluMDVTU0h5Q1Z2Tk9PdUhoSUtOOCs4ZExtTjNsYTlQaTF5SU5sTyswd3NcL0tCSHZEYnBab2Nuc0NoNUJBclhsYmw4SGJYUElaQVpCN1NWaE0rZ3E3RVdOS2s3eStWTUVSXC9yVlkrTXBTalkzS0tCSFMwQ0Y2MGxGWlluK2RJWkZwYVl1NE9aamlyeGxFbG56clwvdWZydXA1K3NBR1JWN1c2d0NTR1dcL1NLUkpUc1lGc3BINXM0OGZ0SStoK0xZWldkb3pMM2craWJVRmUwTnBFUkpVQlFxK1pqZGRXK1NUS2c5XC8waTA2azNOd0RLRGtcL3lyUHZaNlBrRDZMRTNnZHRHS1dKaTFCT3hNMjJQSzhGd3hqY0tnQ3p4TzdpWE5wWlROZkp5TkhxbVlhcEJ3VFp3VVNoRFNnUnZBQ21XUUF0YzZjYXA3REhZVjNVPSIsIm1hYyI6IjI3NjczMTAxYTE2NzU4NDI2ZWNjY2EyNWIyNGJhMjg1YmUzNjY2MTgwNDE0NjNlZjEwYzA0OGU0MjFjN2VjMzIifQ==

Bà ấy kìm nén mọi cảm xúc trong lòng, bình tĩnh lại và kể cho Trình Ninh nghe chuyện về nhà họ Tiêu, bà cụ Tiêu và bà Phương.

Ads
';
Advertisement