Hàn Đông Nguyên hiện sống ở bên ngoài với Trình Ninh.
Nhưng giống như Trình Ninh, hầu như ngày nào anh cũng phải về ký túc xá.
Tuy rằng thỉnh thoảng bạn cùng phòng nào đó đầu óc thiếu não, nhưng anh cũng không so đo với bọn họ.
Kẻ ngốc mà anh đã phải đối mặt từ khi còn nhỏ không thiếu.
Nhưng hôm nay Tiền Mục vẫn động trúng vào tâm sự của anh.
Tất nhiên có con là điều tốt. Nhưng có rất nhiều điều phải lo lắng.
Buổi tối lúc đi ngủ anh không ngừng sờ bụng Trình Ninh.
Trình Ninh có chút buồn ngủ.
Cô mấy ngày nay buồn ngủ, nhưng nhìn anh thực sự phiền muộn, cô cố chịu đựng cơn buồn ngủ hỏi anh: “Hôm nay xảy ra chuyện gì vậy? Không phải chỉ là một đứa trẻ thôi sao ai cũng có thể nuôi, chúng ta còn không thể nuôi nữa sao? Anh ba, anh yên tâm đi, em nghe nói cảm xúc của bố mẹ khi mang thai có thể ảnh hưởng rất lớn đến tính cách của đứa trẻ, nếu anh suốt ngày căng thẳng như vậy, con mình cũng giật mình như vậy thì phải làm sao?
Hàn Đông Nguyên:"..”
Đây là đạo lý gì vậy?
Nhưng sau khi được luyện tập bởi tính khí thất thường của Trình Ninh trong tháng đầu mang thai, Hàn Đông Nguyên đã biết được rằng những gì cô nói chính là sự thật, anh sẽ không bao giờ nói thêm một lời nào để cô giận nữa.
Thế là đành chịu đựng. Hỏi cô: “Bây giờ thì không sao, nhưng khi học kỳ sau em tốt nghiệp, sẽ nặng nề, em có thể lo bài tập về nhà và đồ án tốt nghiệp được không?”
Hóa ra là vẫn còn lo lắng về những điều này.
Ngoài ra, ngoài việc lo sợ những gì có thể xảy ra với cô, anh luôn là một người không sợ bất cứ điều gì khác.
Cô nhắm mắt đưa tay vỗ nhẹ anh rồi nói: “Học kỳ tiếp theo chỉ có hai môn, chủ yếu là đồ án tốt nghiệp và bảo vệ, em đã xác nhận với bác sĩ về thời gian dự sinh là đầu tháng 10, việc bảo vệ tốt nghiệp của hai khóa học của chúng ta sẽ được hoàn thành vào giữa tháng 1 năm sau. Lúc đó em cũng đã sinh con được ba tháng, có thể làm lỡ việc gì? Đừng lo lắng năm sau chỉ có hai môn học lại còn là môn chuyên ngành, sách giáo khoa em đã đọc đi đọc lại rất nhiều lần rồi, đồ án tốt nghiệp cũng là sở trường của em nên sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu”
Hàn Đông Nguyên nhắm mắt nhìn cô, hàng mi dài khế run lên, khuôn mặt trắng sứ dưới ánh sáng mờ ảo, bộ lông tơ mảnh khảnh nhẹ nhàng đung đưa theo hơi thở, khiến người ta vừa yêu vừa đáng thương.
Anh luôn cảm thấy cô giống như một đứa trẻ, một người cần tình yêu của anh, và anh cảm thấy thật tệ khi nghĩ đến việc để cô mang thai và sinh ra một đứa trẻ lúc này.
Dù anh cũng thích việc họ có một đứa con nhưng sẽ tốt hơn nếu cô không phải có gánh nặng và gặp nguy hiểm.
Nếu không thì anh ấy sẽ luôn cảm thấy khó chịu.
Anh nói: "Còn giải thưởng tốt nghiệp xuất sắc nhất của trường thì sao? Nếu không có nó thì em có buồn không?”
Nói cứ như thể thứ đó thuộc về cô vậy.
Trình Ninh cuối cùng cũng mở mắt ra, lại nhìn anh một cái, lẩm bẩm nói:"Nếu em có thể lấy được, thì dù giữa trừng sinh một đứa bé cũng có thể lấy được, nếu không lấy được, sinh hay không sinh con cũng không lấy được, được rồi, anh đừng khẩn trương như vậy, nếu anh thật sự lo lắng cùng lắm thì đến lúc đó anh giúp em ôn tập, em sẽ mỗi ngày ngủ ăn uống, anh sẽ đọc sách cho em nghe, đọc đề cho em, luận văn tốt nghiệp em làm, anh giúp em làm mẫu, như vậy là được rồi chứ gì?”
Trước kia lúc thi đại học Trình Ninh đã ép Hàn Đông Nguyên giảng giải đề mục cho cô. Để nâng cao tính tích cực và hiệu quả ôn tập của anh mà thôi.
Nhưng cũng không phải là không có cái giá phải trả, ép anh đọc cho mình nghe cũng phải cho anh một ít ngon ngọt.
"Được.” Anh vui vẻ nói, sau đó thở dài, cúi đầu hôn lên mặt cô rồi nói: "Anh vẫn lo lắng về chuyện này. Em không thích mấy bảo mẫu đó à?”
Anh nhờ người tìm vài người nói sẽ chăm sóc phụ nữ mang thai và trẻ em, nhưng khi nhìn thấy họ cô đều không thích.
Kỳ thực, đừng nói là cô không thích, ngay cả anh cũng cho là không được.
Trình Ninh lắc đầu nói: "Hiện tại thật sự không cần thiết, trong căng tin cái gì cũng đều có thể mua được, những gì đặc biệt húng ta có thể tự mình làm, hiện tại thật sự không quen có một dì hay một bác ở trong nhà.”
Anh lại càng không quen.
Nhưng anh không lo lắng khi để cô một mình sao?
Anh ấy suy nghĩ một lúc rồi nói: "Được rồi, chúng ta gọi điện về nhà xem có thể mời dì Chung qua đây một thời gian được không”
Dì Chung là người nhà của khu nhà máy cơ khí, chồng của bà đã qua đời cách đây vài năm, bà chỉ có một cô con gái, không tiện đi theo con gái đến thông gia, vẫn sống một mình, mấy năm nay Hàn gia phàm là có nhu cầu gì, như là chị dâu cả, còn có Hàn Nhất Mai ở cữ, bà Hàn sinh bệnh, người trong nhà phải đi làm không thể trông cả ngày, đều là dì Chung hỗ trợ chăm sóc.
Trình Ninh cũng quen với dì Chung nên sẽ dễ dàng chấp nhận hơn.
Trình Ninh cảm thấy nếu cứ tranh cãi về chuyện này cũng không tốt, anh ấy nhất quyết muốn tìm người, mà dì Chung quen thuộc cô cũng dễ chấp nhận hơn.
Nhưng đến khi gọi điện về nhà thì cả hai lại có chút không biết nói sao.
Thực ra đứa bé đã ở trong bụng ba tháng rưỡi rồi, họ vẫn chưa gọi điện về nhà, không biết giải thích thế nào nên cứ kéo dài mãi.
Ngày hôm sau, Hàn Đông Nguyên đi cùng Trình Ninh tới phòng liên lạc của trường, gọi điện về nhà.
Bà Hàn nhấc máy lên.
Bà Hàn lảm nhảm vài câu rồi hỏi bọn trẻ khi nào nghỉ hè và khi nào về.
Sợ là không thể quay về vào mùa hè này.
Trình Ninh nói: “Bà ơi, chúng cháu có chuyện muốn nói với bà.”
"Ối, có chuyện gì vậy? Nói nhanh nói cho ta biết. Con không muốn về nghỉ hè sao? Bà đã bảo con đừng đăng ký vào trường xa như vậy mà, bây giờ, nếu bà muốn gặp con, cũng gần giống như hồi bố con khi ông ấy tham gia nhập ngũ rồi, mất một thời gian đấy”
"Bà ơi, cháu nghĩ cháu có con rồi”
Bà nội Hàn có chút không hiểu nói: "Cháu? Không phải cháu vừa mới về vào dịp Tết Nguyên đán sao? Đứa bé từ đâu tới?”
Lập tức mới phản ứng lại, khí lực rất đủ "Ôi" một tiếng, tiếp theo chính là hỏi liên tiếp các vấn đề.
Sau đó đến Trình Tố Nhã, cú điện thoại này ước chừng tốn bảy tám đồng.
Nhưng dù sao cũng đã nói ra những gì cần nói.
Sau đó chính là một bên bận rộn một bên chờ, đợi hai tuần, Hàn Đông Nguyên cùng Trình Ninh tính toán thời gian xe lửa đến nhà ga đón người, kết quả không chỉ thấy được dì Chung, còn thấy được bà Hàn cùng Trình Tố Nhã.
Trình Tố Nhã đỡ bà Hàn, dì Chung thì xách theo bao lớn bao nhỏ rất nhiều thứ.
Hàn Đông Nguyên vội vàng bước tới nhặt đồ mà dì Chung đang mang lên.
Trình Ninh đỡ Hàn bà nội nói: "Bà nội, đường xa như vậy, sao bà lại một mình tới đây? vất vả quá”
Buổi nói chuyện khiến mắt Trình Ninh đỏ bừng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất