Thập Niên 70, Trọng Sinh Làm Em Gái Xinh Đẹp

Trình Tố Nhã vẫn còn phải làm việc, cho nên bà đã quay về sau khi sống ở đây được nửa tháng.

Bà nội Hàn và dì Chung ở lại đây để chăm sóc Ninh Ninh.

Trước khi rời đi thì đương nhiên là Trình Tố Nhã đã vô cùng không đành lòng, cho nên đã giúp Trình Ninh kiểm tra quần áo và đồ dùng của người nhỏ bé một lần rồi lại một lần, hơn nữa khi chạm vào tóc của Trình Ninh thì mắt của bà đã đỏ hoe mất rồi.

Nói là cháu gái, nhưng thực ra cô là được nuôi dưỡng theo kiểu giống như một đứa con gái.

Từ một đứa bé chỉ biết khóc, đến bây giờ thì cũng đã làm mẹ rồi, thế nhưng trong mắt bà, cô vẫn chẳng khác gì một đứa trẻ.

Bà không kiềm chế được mà nói: “Ban đầu bảo con đăng ký học trường đại học Bắc Thành đi, nhưng con lại nhất quyết đăng ký ở đây, hiện tại con đã cách cô xa như vậy rồi, lúc con sinh em bé cô cũng không biết là con có thể vượt qua nổi không, bận cái gì thì cũng không giúp được, đợi đến lúc con sinh xong, thì cũng không thể chăm sóc lúc con ở cữ.”

Càng nói thì trong lòng của bà càng trở nên chua chát.

Trình Ninh nghe được những lời của cô mình nói như thế thì liền vội vàng an ủi, và nói: "Cô ơi, không phải từ nhỏ cô đã dạy con rồi sao, con phải độc lập, phải có cuộc sống riêng của bản mình không phải sao? Vậy sao lúc này cô lại không nỡ buông con ra rồi?”

Nói xong thì cô ôm lấy cánh tay Trình Tố Nhã, sau đó còn nũng nịu và nói: “Nếu cô không nỡ bỏ con, vậy sau này cô chuyển qua đây sống cùng với con đi ạ, ở Bắc Thành quá khô hanh rồi, còn bên này thì không vậy”

Trình Tố Nhã gõ vào đầu cô, sau đó tức giận mà nói: “Con có cuộc sống của riêng con, còn cô thì lại không thể có của sống của riêng mình sao hả? Có cần phải xoay quanh con không?”

Nhưng dù bà vẫn không muốn buông tay, đến cuối cùng thì tâm trạng cũng đã tốt hơn rất nhiều rồi, ngoài ra bà còn vừa vui mừng lại còn vừa tự hào nữa.

Bà vui mừng vì cháu gái mình hiện đang sống một cuộc sống hạnh phúc, và tự hào về những gì cháu gái của bà đã làm được trong những năm qua.

Trình Ninh tựa vào người bà mà cười "hehe".

Ở bên này thì Hàn Đông Nguyên hàng ngày chở Trình Ninh đến trường bằng xe địa hình.

Một người bạn cùng lớp khác chứng kiến Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên sống trong một tòa nhà nhỏ kiểu nước ngoài trên đường Ngân Than, thì cả trường lại một lần nữa náo loạn.

Cái này, là vì trước đây bọn họ cảm thấy Hàn Đông Nguyên không xứng với Trình Ninh, cho nên hiện tại cảm giác của bọn họ thực sự rất phức tạp.

Tất nhiên là sẽ có một số người nhìn mà không chịu được.

Thế là liền bắt đầu điên cuồng điều tra bối cảnh của Hàn Đông Nguyên.

Rất nhanh đã có người điều tra ra được, ba của Hàn Đông Nguyên là giám đốc Nhà máy máy móc số 1, là một nhà máy lớn với hàng vạn người ở Bắc Thành. Anh ấy ở quê còn mở một nhà máy sản xuất sản phẩm tre và gỗ ở địa phương chỉ nửa năm sau khi đi xuống nông thôn. Sau đó anh ấy lại được thăng chức làm xưởng trưởng xưởng làm đồ dụng cụ gia đình.

Mọi người đều biết Trình Ninh đã có bằng tốt nghiệp từ trường Học viện Mỹ thuật trước khi thi đỗ đại học, thế nhưng cô đã vào Học viện Mỹ thuật như thế nào, đương nhiên là được tiến cử rồi. Đột nhiên, cảm giác càng thêm phức tạp rồi.

"Trước kia mọi người khen ngợi Trình Ninh nhiều bao nhiêu? Kết cục là không phải cũng phải dựa vào người đàn ông mà đi đến hiện tại sao, còn nói bạn học Hàn không xứng với cô ấy, vậy nếu không có bạn học Hàn, thì làm sao cô ấy lại được ăn sung mặc sướng, hơn nữa còn sống như một tiểu thư kiêu ngạo con của nhà tư bản nữa chứ? Ngoài ra mọi người cũng nói là bài chuyên ngành của cô ấy quá lợi hại rồi, nhưng vẫn không phải là phải dựa vào người của Hàn gia và bạn học Hàn thì mới vào được học viện mỹ thuật sao?”

“Ở đây khi chúng ta đều phải đổ mồ hôi, và cực khổ lao động trên ruộng đồng, thì cô ấy đã có thể thoải mái mà ngồi trong lớp vẽ để vẽ, và học tập kiến thức, hơn nữa còn được sự hướng dẫn của nhiều giáo viên nổi tiếng, thành tích chuyên môn của cô ấy có thể không tốt hơn tất cả chúng ta sao”

Khi Trình Ninh cùng bạn cùng phòng đi nhà ăn lấy đồ ăn, thì cô nghe thấy một cô gái đang phàn nàn gay gắt với bạn của mình.

Bởi vì cô gái đó đang quay lưng về phía cửa, cho nên đã không thấy Trình Ninh đi vào.

Căn tin đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Giọng nói sắc bén của cô gái là duy nhất còn lại, về căn bản cũng không tính là lớn, nhưng bây giờ lại có vẻ rất đột ngột.

Cô gái phát hiện chỉ còn lại giọng nói của chính mình, ngoài ra sắc mặt của những người bạn đối diện cũng rất không ổn, cho nên cô ấy đã nhận ra điều gì đó, sau đó đột nhiên quay người lại, thì liền nhìn thấy Trình Ninh đang đứng ở phía sau cô ấy và chỉ cách cô ấy vài bước.

Mặt của cô ấy đột nhiên hoàn toàn đỏ bừng, và vô cùng xấu hổ.

Trình Ninh đi tới, và nói: “Cậu có biết tớ làm sao được tiến cử vào Học viện Mỹ thuật không?”

Cô gái đỏ mặt, mà lẩm bẩm, nhưng lại không nói được lời nào.

Trình Ninh lại hỏi: “Cậu có biết nhà, và xe của tớ và chồng tớ là làm sao mà có không?”

eyJpdiI6Ikd4S3FsaW9FcmROOXRPZ0pLRlorMnc9PSIsInZhbHVlIjoiMWxaRFNLTEJuM2R5ZE9QRzVKK01iQmkwMDByeE11S2lJUm52VzB1SHRBOXFSb2pcL21nTWhGNW9qMmJoeCtRamM0M0RBZ2g1Zlg1UzdxdU1DVVZ3VDV0RjA1N2YyRnZRYk1DejNpaFpWUkxhZktYZW51Kzl6b0VXT3pVb0s1QVY4NERjWjYwa215TDY1QVphMmNaZ2Exczl6cTdwQTlQWVVOaURkNWZMVjAzVTRwRVBybERYVDEzd0xzQzRlcHdmRkFwS1BQcXF1b0hsU2FKdDhvcG80b3VLN0l6NVg3ZkNEMkliMkh3UnRWZXhYeDhwVnNOaHhsQzlVOTNhSUJWQXRXbXhmb2tcL1JFSHVYdlhWdkQ3SGl6MjhVU1RzTjhmNE9LY0lpNEloaXloanRlUGlpQ3VGYWJHZDNKVjBQUUE0WjAzVUgrN2o2RHdhK0orbW1SXC90TVwvc3ArYzV3TU5Nenc4Uk5DVTgzTnVYWnFmTU5yYW91eVkrSTNYU0dLRldPUUFEeXJjYWlDYUN5d0wrTm5IUXJuXC92ZlJFU0NEelluTUxUSW5LcjFBR0dRTU9qdk1HcmlPNTZiczhReG5NUGdNbzhXdkpmNE9ic1NXMTlUa0dzdmJQR3VNa1RkdHYxZ09NcDZWQlF5XC9xY1JHdGduYzNcL28ycWMycjNYTzd5R1wvbkxQa3Rqd2pOWlMwZDV6eEp4WHUycTdDeitcL2JQUlQ5T3Rkd0o2TXFNcHRYNTVhM1A5ZnJZZnR6UGxGVzNPR3RnNnZuWGpDamMraEZ2NkxcL240VkE1dE1jODVxZG42dnp4MkVSN2Y0aTRxTXBLMWZkUmNjNVR6Njc1eWl6VTJCSURQWDRpbXYzS0c4dGxkU3ROeWI3enk0ZDA5QXBiK3dpeW1laTZBZ2drUVZESmt2MExkWHFyVnZYSmlRQnc1U1NyRkl0VUVtdGV0TDhHYWVsSHlBOGc5eU9WRmlpaGhGUHB5MkNFMTRyMGpoTENIUFBoT1hJWG5VWGs1ZXFaUmRuM1RHRHFMVjFmNkdyVnBxZmM1SFwvTm0raExEaEE1VHdyYWhWbVdtUjhKN3BydGJ0SmNmcEVVcWVWS3dnZmFQVjlzZ00wMTd1b3NReFwvUE4ySGMxTU9kTjFoNDQzQVNjNU5LUmFZR29iY2dsM1p4UlBNY2M1c092bTNvMlpLVmtDTXJzcFRSVWRRczNvWmo3YmN5bXNuWjFRPT0iLCJtYWMiOiI1YjVjNGRiOWE1ZTY5NmFjZmEwMGEyNTU4ZGU2Y2NiZjdlMWU1MTQwN2IzZTE4Nzg2YjAwNmIxNzFmNTBlZmUyIn0=
eyJpdiI6ImFRK3VBR1ljd1VGMW1mdHQyMkEreHc9PSIsInZhbHVlIjoiTmVYWGRnTFhcLzNSME5YXC9DUFk2ZHp0WnVlNTJoZUYrTnc1ZjBPRHNXcmEybDFuOUpVU0VNREEyc2FQYmVlOEZFRmVCOXdHbUJnaUNZTXNVMk9CR1FKZG8yZmE5ZFZQbkFUdjVEQ0x6ZVpWemJiXC8rYlZITU8wUHFYdUpNcUtraGF0RjJPWmxIUzA3eEpySFIrN2RPcUtoTmIxQjFcL0taWjhGMURKRUxlT2d1K01ONk16bnlwUDdmR05PeHBJdGFkcUg3Tm1rVkE2cUtkM1ZRcmRaUTlPZFFJUVdhRk9xMnBoRDRvRUdpRzhBNTBUQlwva21wZTlBdTdURkhjS3dtSVlVV2VkRVRYUGh0YWNLS1AwSWdIdmRla2pTc3NCYlc0ZFROXC8zMHplXC92eENVdFlqNVBzUzhyenltT25GcmFmUU9JTG5ZT2FaTGFNdHhvQjI0UFJcLzM0VFlMWjB4QVcxd0xTYzE3TnB0RE04M2c9IiwibWFjIjoiZWIzMTBkZmZkNTY4ZmE4MDk3NDgxMDQzOWNiODUzOWRlNWQ5NzBmNmI3YzlhMzFlNDc5MTk2YmNjODg4OTRhYiJ9

Cô ấy chỉ vừa mới trút được hết chút cảm xúc trong lòng của mình mà thôi.

Ads
';
Advertisement