Cô đưa tay ra bắt lấy tay cô ấy, cười và nói: “Tấn Tấn của nhà mọi người cũng rất có phúc, bởi vì có rất nhiều ba mẹ ở thế hệ chúng ta khi vào đại học, thì đã giao con cho người khác rồi, nhưng như Tấn Tấn bây giờ có biết bao nhiều người yêu thương cậu bé, chăm sóc cậu bé. Chẳng phải bây giờ chúng ta đều tốt nghiệp rồi sao? Đơn vị làm việc của cậu cũng đã sắp xếp xong hết rồi, rất nhanh một nhà sẽ đoàn tụ thôi, đúng rồi, để tớ nói cho cậu biết, chồng của cậu thật là uy vũ biết bao, khi tớ về quê, thì đã có biết bao nhiêu người nói là nếu muốn tìm một người đàn ông thì phải tìm một người đàn ông có thân thể khỏe mạnh. Không phải lúc đầu cậu nói nhìn trúng anh ấy anh tuấn uy vũ bất phàm sao?”
Lời nói của Trình Ninh khiến mọi người bật cười.
Bởi vì trong ký túc xá bảy người thì có năm người đã kết hôn, ngoài ra ở dưới quê đều là người từng trải, hơn nữa mọi người cũng đã ở bên nhau được mấy năm rồi, cho nên việc họ nói đùa như vậy là chuyện khá bình thường.
Tưởng Bình Bình đưa tay nhéo Trình Ninh, sau đó cười và nói: “Cái miệng này của cậu, tôi trước đây ngược lại lại không biết là cậu có thể nói ra những lời như vậy.”
Thật ra không phải không biết, nhưng Trình Ninh lại khá bận rộn, khi ở cùng bọn họ thì cô luôn đọc sách rất chăm chỉ, nói năng thì rất lịch sự, và không hề có cái gì là tính công kích, cho nên bọn họ luôn quên rằng thực ra cô rất giỏi ăn nói, nếu phải cãi nhau, thì làm sao cô bạn học họ Tôn ở căng tin lại có thể là đối thủ của cô. Không khí trong ký túc xá đột nhiên trở nên thoải mái.
Trình Ninh vội nhường chỗ cho Tưởng Bình Bình, sau đó cười và nói: “Nếu không phải tớ có khả năng ăn nói, thì tớ làm sao có cái lý, mà nắm chắt được trọng điểm chứ.”
Nói xong thì cô hơi nén lại cười, mà nghiêm túc nói: “Thật ra tớ cũng không phải là người có tính cách tốt bụng. Tớ biết trong khoảng thời gian mang thai này, tớ nên chuyển ra ngoài sống, trong và ngoài trường cũng có không ít những bàn luận. Ngoài ra những lời bịa đặt kiểu nào cũng có, nhưng người khác ở sau lưng bàn luận, truyền tin nhảm nhí, thì cho dù tớ có thể nói với mọi người, và mọi người có thể giúp tớ nói rõ chuyện này với người khác, nhưng chuyện riêng tư như thế này thì cho dù có nói rõ ra sao đi chăng nữa, cũng không thể ngăn được những suy đoán ác ý của người khác”.
“Hôm nay ở căng tin Tôn Hồng với bộ dạng như vậy mà phê bình tớ một cách công khai ở trước mặt đám đông, hơn nữa còn bị tớ bắt được, đúng lúc lại cho tớ một hội để ở trước mọi người bác bỏ những tin đồn nhảm nhí”
“Ngoài ra chuyện này tớ cũng không có ý định bỏ qua như thế, tớ có dự định sẽ nộp đơn lên trường học, để trường học làm tốt hơn một chút về kỷ luật của trường học, những loại chuyện không có chứng cứ này, chỉ dựa vào suy đoán sau lưng mà dám có hành vi ác ý bôi nhọ người khác thì nhất định phải được ngăn chặn, để còn tạo ra một môi trường học tập thân thiện và một bầu không đúng với trường học.”
Mọi người sửng sốt một lát, sau đó thì gật đầu, và nói: "Phải nên làm như vậy.”
Trải qua một lần như thế, thì phàm nếu là người có đầu ốc thì sẽ không làm hoặc không dám lại tùy tiện tung ra những tin đồn nhảm nhí như vậy nữa.
"Nhưng chị Ninh Ninh, chị vừa nói lúc chị về quê, thì có rất nhiều người nói tìm đàn ông phải tìm một người đàn ông có thân thể khỏe mạnh, chà chà, lúc đầu chị tìm bạn học Hàn là cũng vì nguyên nhân nay sao?”
Trong khi mọi người đang nói chuyện, thì một người bạn cùng phòng khác tên là Trần Thư Cầm lại chọn chủ đề trước đó và đột nhiên hỏi Trình Ninh.
Mọi người: "…”
Mọi người nhìn Trần Thư Cầm, rồi lại nhìn Trình Ninh, sau đó lại nhìn Trần Thư Cầm.
Trần Thư Cầm bị mọi người nhìn qua, thì mặt liền có chút đỏ ửng, nhưng cô ấy vẫn đứng thẳng lưng, như kiểu “cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng” mà nói: “Vừa rồi nghe những gì chị Ninh Ninh vừa nói, thì không phải em là đang tò mò vì sao chị Ninh Ninh lại ở cùng chung với bạn học Hàn sao. Em vẫn muốn hỏi chị Ninh Ninh là lúc bắt đầu thì làm sao hai người có thể ở cùng với nhau, có như thế thì khi em lựa chọn đối tượng thì cũng có thể tham khảo được.”
Trần Thư Cầm chưa lập gia đình, trong thường ngày thì cũng có mấy người bạn học muốn cùng cô ấy phát triển một chút tình cảm cách mạng. Khi cô ấy nhìn thấy tình cảm ngọt đến phát ngấy đó của Hàn Đồng Nguyên cùng với Trình Ninh, đồng thời cũng nhìn thấy được tình cảm lưu luyến trong ánh mắt giữa Tưởng Bình Bình và chồng khi anh ấy qua đây thăm Tưởng Bình Bình, thì trong lòng của cô ấy đã vô cùng ngưỡng mộ. Thế nên mới muốn hỏi chút để có kinh nghiệm.
Trình Ninh cười, và nói: "Cái này thì sở thích của mỗi người không giống nhau, nếu tiền đề nêu ra là nhân phẩm tốt có tinh thần trách nhiệm, vậy thì em thích như thế nào thì sẽ tìm như thế đó.”
Trần Thư Cầm cười haha, sau đó ôm lấy cánh tay Trình Ninh mà nói: “Em hiểu rồi, nhưng chị vẫn chưa nói ra trọng điểm, là chị cùng với bạn học Hàn làm sao lại ở cùng nhau, anh ấy làm sao để bày tỏ với chị? Trước khi bày tỏ thì chị đối với anh ấy là có cảm giác gì hay chưa?”
Anh đã bày tỏ với cô như thế nào?
Trình Ninh nhớ lại nụ hôn bất ngờ đêm đó...
Trình Ninh thu thập lại những suy nghĩ rời rạc của mình, sau đó cười và nói: "Không phải chị đã nói với em rồi sao? Chị và chồng lớn lên trong cùng một đại viện, hay nói cách khác, là chị thực sự lớn lên trong gia đình của anh ấy? Cô của chị cũng chính là mẹ kế của anh ấy đó”
Mọi người: "???”
Cô đã không nói điều đó!
Cái này cũng không thể trách Trình Ninh được, bởi vì quan hệ này có chút phức tạp, và đặc biệt cái này là chuyện mẹ kế, cho nên bình thường cô sẽ không nhắc tới chuyện này.
Mọi người đều ngạc nhiên mà chợt nhận ra.
Còn có cái gì tốt để nói không?
Hai người họ đã lớn lên như vậy, cùng nhau lớn lên, nảy sinh tình cảm và cuối cùng ở bên nhau là điều hoàn toàn bình thường.
“Hóa ra là thanh mai trúc mã”
Nhớ năm đó cô vẫn muốn quen thêm mấy người bạn trai nữa đấy.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất