Thực ra trong lòng anh cũng có suy nghĩ giống như những gì người khác nói.
Cô vì cái gì mà thích anh vậy?
Làm sao cô có thể thích anh được?
Khi còn nhỏ anh luôn gặp rắc rối, cho nên thân thể luôn đầy vết đánh nhau, nó vừa bụi bặm lại vừa bầm dập, nhưng khi anh về nhà trong bộ dạng như thế này, thì tất cả những gì anh nhìn thấy chỉ là sự sạch sẽ và xinh đẹp đến mức trông giống như cô có thể tỏa sáng cô ngồi yên lặng ở hoặc là đó đọc sách, hoặc là chơi búp bê, búp bê trong tay cô cũng sạch sẽ hơn anh, nhìn rất vừa mắt, còn anh, anh vẫn đang có những giấc mơ không thể chịu nổi trong đêm tối.
"Ninh Ninh.” Anh gọi cô.
"Ừm?” Đôi mắt ngấn nước của cô nhìn anh, đang mơ hồ chứa đầy sự dịu dàng.
Anh cúi đầu hôn lên mũi cô lần nữa, sau đó thì anh đột nhiên hỏi: “Lúc nhỏ em có thích anh chút nào không?”
“Khi còn nhỏ có một chút nào thích anh không?”
Trình Ninh vươn tay sờ sờ anh.
Nhưng cho dù bây giờ ánh mắt của anh nhìn cô dịu dàng như thế nào, cô cũng không thể nói ra những lời lừa dối lương tâm.
Cô kéo anh xuống cắn vào môi anh, sau đó nói: “Anh nhớ lại xem khi còn nhỏ anh đối xử với em như thế nào, lại còn không biết xấu hổ hỏi lời như vậy?”
Nói xong quả thật có chút uất ức, nhớ lại lúc còn nhỏ anh thật sự đáng ghét.
Vì vậy bắt đầu đếm từng chuyện từng chuyện anh đối xử không tốt với cô.
Anh trưng ra một vẻ mặt hung dữ và chán ghét khi cô gọi anh là anh trai, khi cô đang chơi vui vẻ một chân đá bay mất đồ chơi của cô, khi cô đang giẫm lên tuyết trong sân anh đột nhiên chạy đến đụng ngã cô xuống nền tuyết khiến cho cả đầu và mặt đầy tuyết... Thật là tội lỗi chồng chất.
Anh để tùy cô nói, nhìn cô bằng ánh mặt dịu dàng, sau đó hôn cô.
Anh yêu cô nhiều như vậy.
Nhưng anh trước đây khốn nạn như thế, nhưng cô rất tốt, nên vẫn bằng lòng yêu anh.
“Ninh Ninh”. Anh nói: “Cả đời này anh sẽ đối tốt với em”
Trình Ninh kể lể từng điểm không tốt của anh, nhưng khi nghe lời này của anh ánh mắt trở nên xót xa.
Cô “Ừm” một tiếng, nhưng nói, “Không muốn, là mỗi đời, anh phải nhớ đấy, sau này không thể đối xử tệ với em như vậy.”
Mùa hè vừa tới, kỳ nghỉ hè cũng đến.
Trình Ninh đang mang thai, cả kỳ nghỉ hè này đều vùi trong nhà, chỉ ra ngoài đi dạo mỗi ngày vào buổi sáng và buổi tối khi bên ngoài trời mát mẻ.
Nhưng Hàn Đông Nguyên lại bận rộn trong kỳ nghỉ hè.
Bởi vì anh đang xem đất ở thành phố Thâm, dự định ở đây mở một xưởng nội thất.
Anh điều hành xưởng sản xuất đồ tre gỗ của đại đội Thượng Hàn và xưởng nội thất công xã trong nhiều năm, khách hàng ở đây, các thủ tục liên quan, nhân viên của các bộ phận liên quan, cho nên tất cả các khâu mở xưởng nội thất đều rất rõ ràng, nhưng rõ ràng là rõ ràng, vẫn còn nhiều việc cần phải làm, may mắn thay có rất nhiều người giúp đỡ.
Anh một mình đến thành phố Thâm để làm thủ tục chuyển nhượng quyền kinh doanh đất đai, đồng thời liên hệ với đội xây dựng để xây dựng xưởng và các loại thủ tục khác.
Trình Ninh khá tò mò về mảnh đất và hoàn cảnh xung quanh mà anh nhìn trúng, muốn đi xem thử, nhưng lại bị bà nội Hàn kiên quyết ngăn cản.
Bà nội Hàn nói: “Vùng đất hoang vụ này, nghe nói đều là công trường xây dựng, cháu đi đến đó làm gì? Mùa hè nóng nực này, cháu đang mang thai, ngộ nhỡ cháu bị cảm nắng xảy ra chuyện gì thì làm sao? Không giúp được gì lại còn khiến cho Đông Nguyên bận lòng. Sau này cơ hội cháu muốn đến đó xem có rất nhiều, đợi khi đứa trẻ được sinh ra rồi nói”
“Ninh Ninh, cháu nhớ lại cháu trước kia, muốn xuống nông thôn, thi đại học muốn thi vào Quảng Thành, gia đình có ngăn cấm cháu không?”
“Cô của cháu nói, đó là quyết định của riêng cháu, cháu nhất định đã cân nhắc cẩn thận, nhưng hiện giờ, cháu đang mang thai, không thể tùy hứng như vậy được nữa, cháu đưa ra quyết định gì, cân nhắc không chỉ có mình bản thân cháu, chuyện gì cũng suy nghĩ thay cho đứa trẻ trong bụng, phải có trách nhiệm với đứa trẻ.”
Trình Ninh cũng không phải là một người cố chấp. Bà nội Hàn vừa nói như thế, cô suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng đúng, liền đánh tan ý niệm này trong đầu, ở lại trong nhà.
Tuy nhiên thời gian cũng được sắp xếp dày đặc.
Hàn Đông Nguyên biết cô thích quản lý công việc, làm việc cũng cân nhắc chu đáo, liền đưa cho cô một phần bản kế hoạch của bản thân, lịch làm việc của xưởng, sắp xếp nhân sự, bản vẽ của xưởng và các loại tài liệu khác, đồng thời nói đại khái với cô về ý tưởng sản phẩm, để Trình Ninh xem qua, nhân tiện dự toán ngân sách, sau đó thiết kế thêm sản phẩm kế tiếp.
Bà nội Hàn thấy Hàn Đông Nguyên chất một đống tài liệu như vậy cho Trình Ninh, không vui vẻ, mặt mày hung dữ nói: “Mùa hè nóng nực này, vợ của cháu đang mang thai, còn giao cho con bé nhiều việc như vậy, cháu muốn mở xưởng gì thì tự mình dày vò đi, làm sao có thể khiến Ninh Ninh mệt mỏi như vậy?”
Trình Ninh mỉm cười, kéo tay áo bà nội Hàn nói: “Bà nội, bà đừng làm như vậy, đây là chuyện cháu thích làm, chuyện này cũng giống như một số người thích trồng hoa cỏ, có người thích chơi cờ vẽ tranh, cháu thích tính toán sổ sách xem có đồ gì đẹp để để làm, chính là sở thích khác nhau, mang thai cũng là người, dù sao cũng phải làm một chút việc mình yêu thích đúng không?”
Bà nội Hàn nhìn cô, sau đó nhìn cháu trai không vừa mắt của mình, rồi liếc nhìn từng xấp tài liệu đang chất đống, mặc dù vẫn cảm thấy hơi quá nhiều, nhưng cũng chỉ có thể thôi vậy, liền nói với Trình Ninh: “Vậy cháu làm vừa phải thôi, một lúc sau đứng dậy đi dạo, lại đi nằm một lát, buổi tối đêm khuya phải đi ngủ, tuyệt đối không được thức khuya, nếu không ngủ được thì đến gặp bà và dì Chung trò chuyện. Không được thức đêm giống như trước đây.
“Dạ, dạ, dạ.”
Trình Ninh giơ tay lên, mỉm cười nói: “Đều được.”
Cô còn âm thầm kéo lấy Hàn Đông Nguyên làm nũng với anh, bảo anh về sớm.
Cô cũng không phải không thích trò chuyện với bà nội Hàn và dì Chung, nhưng cả ngày đối mặt với bọn họ, ban đêm mỗi ngày có thể nói gì khi trò chuyện với bọn họ.
Này, vợ bám lấy anh như vậy, sao anh có thể chịu đựng được?
Họ dự định trực tiếp từ xưởng nội thất công xã và xưởng sản xuất đồ tre gỗ mời một nhóm công nhân tới.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất