Sau đó mọi người quả nhiên không quấy rầy Trình Ninh, ai cũng vây quanh cái giường nhỏ của Tiểu Đoàn Tử, mồm năm miệng mười nói chuyện.
Nhưng mà bé cưng còn nhỏ xíu, mọi người đều giữ chút khoảng cách, cũng không có niết cái gương mặt bé xíu của nó.
Tiểu Đoàn Tử đã sinh ra được mất ngày, bây giờ không còn dáng vẻ nhăn nhúm như ban đầu nữa. Bé cưng nho nhỏ có một chút, tuy rằng trên tay toàn là da lột, vừa gầy lại vừa nhỏ, nhưng không hề ảnh hưởng đến gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo khiến người gặp người thích của em bé.
Con trai của Hàn Nhất Mai là Hổ Đầu, năm nay 4 tuổi.
Bé con đương nhiên sẽ thích bé con rồi.
Chỉ là mới bốn tuổi, nhóc con này không biết ra tay nặng nhẹ thế nào, nó thấy em bé đáng yêu thì dùng tay chọc chọc, còn chưa đợi người khác can ngăn thì Hàn Nhất Mai đã xách thằng nhóc sang một bên, nói: “Không phải đã nói với con rồi hay sao? Em gái còn nhỏ, con muốn chơi với em gái thì phải nhẹ nhàng một chút. Mạnh tay mạnh chân như thế thì cút sang một bên cho mẹ.”
Chắc là Hổ Đầu đã quen bị mẹ nó mắng rồi, hét lên: “Con không dùng sức, không dùng sức mà”. Sau đó lại mon men đến gần.
Hàn Đồng Nguyên duỗi tay nắm phía sau gáy của thằng bé, xách nó về phía trước, nói: “Lại đây, kiềm chế một chút, chú cũng không dùng sức, con có thấy đau hay không? Con không dùng sức, nhưng mà em gái cũng cảm nhận được sự đau đớn khó chịu như con bây giờ, cho nên, cẩn thận một chút”
Hổ Đầu lập tức ngoan ngoãn lại.
Hàn Nhất Mai “Hừ” một tiếng.
Con trai chắc nịch, ba nó thì không quản được, chưa bao giờ quan tâm đến mấy chuyện này, kết quả đều cô ấy ra mặt làm “người xấu”. Nhưng mà la nhiều thì cũng thế thôi, thằng oắt con này có nghe đâu, khiến cho Hàn Nhất Mai sầu muốn chết, ngày nào bảo nó đánh răng rửa mặt cũng hệt như đi đánh trận, không la không mắng thì không được.
Nhưng mà bây giờ con trai cô ấy ở trước mặt Hàn Đồng Nguyên thì thành thành thật thật hẳn, cô ấy nhìn con mình nhẹ nhàng sờ sờ Tiểu Đoàn Tử, trong lòng bỗng sinh ra một ý nghĩ, nói: “Đông Nguyên, không bằng để nó theo em một khoảng thời gian đi, để em dạy nó nề nếp?”
Người trong phòng ai cũng quay đầu lại nhìn.
Yên lặng không một tiếng động.
Phí Tự ho nhẹ hai tiếng, đang định tùy tiện nói hai câu cho qua thì bà Hàn đột nhiên bật cười, nói: “Nhất Mai à, con có nhớ lúc trước con hai ngày ba bữa bị Đông Nguyên chọc cho tức đến dậm chân không? Giờ con bảo Hổ Đầu đi theo Đông Nguyên học nề nếp? Con nói thật à? Ai nha, lại nói, trước kia con đối xử với Ninh Ninh thế nào, con của mình mà còn không quản nổi, lại nhờ người ta dạy bảo, sao lại không biết xấu hổ đến độ nói mấy ra mấy lời này cơ chứ?”
Hàn Nhất Mai: “….”
Toàn là chuyện xưa ơi là xưa, sao cứ nhắc mãi thế?
Hơn nữa cô ấy cũng có muốn để Trình Ninh chăm con cho mình đâu, cô muốn Hàn Đông Nguyên quản lý nó một chút thôi mà... Ai, thôi bỏ đi.
Cô ấy bất đắc dĩ mà xoa xoa đầu Hổ Đầu, nói với bà nội của mình: “Nội à, chuyện đã qua rồi thì cho nó qua đi, con nhất định sẽ nhớ mãi trong lòng mà, nội sao có thể bất công thế chứ, rõ ràng con mới là cháu gái của nội bà sao lúc nào nội cũng thiên vị Ninh Ninh thế? Hơn nữa nội nói xem, Hổ Đầu cũng là cháu cố ruột của nội đấy.”
Lời này khiến mọi người đều bật cười.
Bà Hàn cười nói: “Con sao mà lại nói thế được? Bà nội trước giờ đều giúp lý chứ không giúp thân.”
Nhưng mà đến cô ấy cũng thấy Tiểu Đoàn Tử đáng yêu, trắng nõn một cục tròn tròn như tuyết, ai nha, thật đúng là đáng yêu, ngẫm lại năm đó bà nội quản mình với thằng ba, hai đứa chắc nịch lại còn ngang, giờ lại nhìn Tiểu Đoàn Tử trắng nõn, nếu là cô ấy, cô ấy cũng thiên vị thôi!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất