Thập Niên 70, Trọng Sinh Làm Em Gái Xinh Đẹp

Đương nhiên là Hàn Đông Nguyên có thể nhìn thấy cô.

Anh cũng rất khiếp sợ, không dám tin vào mắt của mình.

Cho nên anh chỉ có thể nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, nhìn chăm chăm vào cô, giống như chỉ có làm vậy thì cô mới không đột nhiên biến mất trước mặt anh như cách cô đột ngột xuất hiện vậy.

Trên thực tế, anh cũng không biết người đứng trước mặt anh đây có phải là thật hay không nữa, anh cũng cảm thấy có thể là bản thân mình bị ảo giác, gần đây anh xuất hiện rất nhiều ảo giác, nếu không phải là do tâm lý của anh đủ mạnh thì có lẽ sẽ phải đi gặp bác sĩ tâm lý rồi.

Ban đầu anh còn hoài nghi tất cả những điều này đều là âm mưu của ai đó.

Nhưng mà căn nhà của anh có hệ thống bảo vệ tiên tiến nhất, tất cả các góc tối đều có hệ thống theo dõi mọi thời tiết.

Những người có thể đi ra đi vào căn nhà này cũng đều là những người anh có thể tin tưởng.

Nhưng cho dù là như vậy, sau khi từng sự kiện một phát sinh, anh đã tra xét tất cả những người có thể đi vào căn nhà này.

Đương nhiên là cuối cùng cũng không điều tra được gì.

Anh đã kiểm tra tất cả camera.

Từ lần cuối cùng anh vẫn đang ngăn kéo đến lần mà cuốn nhật ký kia xuất hiện, căn bản là không có bất kỳ ai xuất hiện trong màn hình.

Và những bức tranh kia nữa, không có bất kỳ camera nào bắt gặp bất cứ ai khiêng tranh đi vào căn nhà hay bất kỳ căn phòng nào.

Và những sự kiện trong nhật ký kia.

Trong đó rất nhiều chi tiết, ngoại trừ cô và anh ra, căn bản không thể có ai có thể bịa đặt ra được.

Còn về phần những chuyện trước nay chưa từng xảy ra...ai dám bịa đặt như vậy?

Trên đời này, lại có ai thật sự hiểu rõ những cảm xúc mà anh che dấu sâu tận đáy lòng như vậy chứ?

Còn có điều quỷ dị nhất chính là, nội dung trên quyển nhật ký kia sẽ thay đổi, nhiều nội dung hơn, lần đầu tiên anh lấy được quyển nhật ký kia, trên đó rõ ràng chỉ có lác đác vài chữ, nhưng vài ngày sau đó đột nhiên lại có thêm mấy hàng chữ.

Từng ngày trôi qua.

Anh đã quen với những sự kiện kỳ lạ xảy ra hàng ngày.

Anh dần có thói quen đi lật xem quyển nhật ký kia mỗi ngày, nhìn xem trên đó có thể lại có thêm mấy hàng chữ nữa hay không.

Anh dần có thói quen nhìn chung quanh phòng và phòng làm việc của anh mỗi ngày, xem thử trong một góc nào đó có thể lại đột nhiên có thêm một tấm thiệp, một món đồ trang trí nhỏ hay không.

Đương nhiên bình thường sẽ không có.

Trong tòa nhà này, đại đa số biến hóa, tỷ như bó cúc non trên trường kỉ, bức rèm cửa màu trắng gạo, hoa s.ú.n.g trong phòng khách... tất cả những trang sức đó, chẳng qua đều là những gì “cổ” nói cô thích trong cuốn nhật ký kia thôi.

Cô nói cô thích đặt một chậu cúc non trên trường kỉ, như vậy sẽ khi cô nhìn thấy, tâm trạng của cô cũng sẽ tốt hơn, cho nên anh bảo nhân viên công tác đặt ở đó, thay đổi cái khác.

Dù sao gần đây cũng đã xảy ra quá nhiều chuyện khó tin, anh cũng đã dần tiếp nhận rồi.

Vậy nên lại thêm một chuyện không thể tin nữa, hình như cũng không có gì là không thể.

Mặc dù tất cả những chuyện trước đó đều khiến cho trái tim anh đau dai dẳng, còn chuyện cuối cùng này trực tiếp làm trái tim anh nổ tung.

“Có thể.”

Cuối cùng anh cũng phát ra tiếng nói: “Em, em từ đâu tới đây?”

eyJpdiI6IlMzUktGdXI2c0FaQmVPZ1JqXC9mRWFBPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImFyYU9VNUo2cHR1Yzh3THpMYXFjczhOTGlSa2RwcnBGd1JSWG1xYTQ2b0pKWmlQbnd1T1J0cU5HYm92Y0U5Q1M1c1FESU5BMUkzY3BqQmlMVjBSYVwvM1ZYTk5vOVhUdGFkZ2RwakV2bXZcL2dPckptOHNvU0xnMTR4WCtxMGhlWVZYZFA3MHdvaHE4NXBWTmQ0K3BjbXptR2lpM0lQdGN5MW5wcnhLRjNyQzVzSXZwQ1ppNHFFTTZaVEVUSUFMOEZ1TmNqNEwzSFlJQ2kzNHZmd2t2Q1dPUT09IiwibWFjIjoiOGQxZjIzMjc2MWZjYWEwODViMWM1ZTQ0MTg3OWVkN2Y4MzYyMDUwZGQ0MmM5OTY0NTBhYjIwYWZhMTMyOTg4ZCJ9
eyJpdiI6IkFLVVNnT0pqSGdsWXJXWVhCNURvSWc9PSIsInZhbHVlIjoiT3pwZUc1N1wvdHlRYXZuemYwdnN5czMrYW15MmVvVWRYT3FSdkNJbkMramF4SExzanZBMHJcL0lGN3hEOFJVN1g3blVTcEhDVUM2bkVleUZXOWFVamFJQjhLSzE3ZTVhSFlldmRwUzhcL2xkYml6QUVPN3JVZ2NSc1FjVG9YOHVCQ1RvOURKNWNyMzlyVGxiV2lSdHZVdjROODlrUVJqWFVTUHVMXC9kSngzSDhzT0lMTTZpeHdlbkVHR29OTll1YVZ0RkhOdlJER0F5RTJlOFwvUmJla0NESGRBPT0iLCJtYWMiOiI0MDYwNTM2NGI0MTk5MDYxMWY5ZTA1NGYzZjRiZjVlNDY1OTRmMmViMGNlMzBlMDZkOWM0NGMzYzMzZTU1MmRiIn0=

Anh đã mở miệng, mặc dù ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô vẫn dọa người như vậy, làm cô không tự giác được mà tránh né, căn bản không dám đối mặt với anh, nhưng giọng điệu của anh vẫn còn coi như là bình tĩnh, điều này khiến Trình Ninh lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô nói: “Anh nắm chặt làm tay em đau, còn nữa, em cảm thấy hơi nóng”

Ads
';
Advertisement