Cô ta đứng ở trong phòng bếp một hồi lâu.
Trong nhà cô ta chỉ dùng bếp than tổ ong, nhìn thấy cái nồi và bếp này thì có hơi rầu rĩ.
Ngay lúc cô ta đang buồn phiền thì ký túc xá bên cạnh mở cửa, cô ta quay đầu lại nhìn thấy Hàn Đông Nguyên đi ra từ trong ký túc xá.
Trong lòng cô ta vui vẻ, nói về phía Hàn Đông Nguyên: “Thanh niên trí thức Hàn, tôi muốn nấu một bữa sáng nhưng không biết nhóm lửa bằng bếp này, anh có thể nhóm lửa giúp tôi một chút được không?"
“Không thể."
Hàn Đông Nguyên nói dứt khoát.
Nói xong xoay người về ký túc xá: “rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Triệu Chi: ???
Cái câu “tôi làm chúng ta cùng ăn” của cô ta nghẹn lại trong cổ họng.
Cô ta nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt kia trong sự không dám tin.
Cô ta hoàn toàn không ngờ tính cách của Hàn Đông Nguyên sẽ tồi tệ như này.
Cô ta đã nghe không ít tin đồn nhưng cho dù tính tình anh tệ thế nào, những cô gái xinh đẹp được đổi xử tốt hơn sẽ vô thức cho rằng bản thân mình đặc biệt.
Cô ta đứng yên ở đó một lúc lâu, cũng không có tâm trạng làm bữa sáng gì nữa mà cúi đầu xách mì sợi và rau ngâm quay về ký túc xá.
Lúc quay về ký túc xá nhét mấy miếng bánh mì đã cứng ngắc mua từ tối qua vào miệng, thật sự càng nhét tim càng tắc nghẽn.
Nhưng mà lúc này tầm mắt nhìn xuống tay rõ ràng sưng đỏ thô ráp hơn một tuần, cảm xúc lại từ từ bình tĩnh trở lại.
Cô ta lấy khăn lau lau tay, lấy kem dưỡng da chậm rãi thoa rồi lại cầm cái gương nhỏ soi kỹ, thoa son dưỡng, chỉnh lại mái tóc rồi để gương xuống thở dài. Lúc này mới mở ngăn kéo ra cầm một xấp đồ đã chuẩn bị xong từ lâu đi ra ngoài.
Cô ta lại đi đến ký túc xá ở góc phía đông kia.
Hít một hơi thật sâu, nói với bản thân “mình là vì để công việc càng tốt hơn, vì để giúp nhà máy phát triển”, làm vẻ mặt tốt xong rồi gõ gõ cửa.
“Vào đi"
Bên trong vang lên tiếng nói.
Mặc dù thờ ơ nhưng Triệu Chi vậy mà nghe ra được một chút nhẹ nhàng trong đó.
Hoàn toàn khác xa với cái câu “không thể” lúc ở phòng bếp trước đó.
Cô ta không kịp nghĩ kỹ mà đẩy cửa đi vào, người ngồi trên giường sưởi bên trong cũng ngẩng đầu lên.
Trong mắt Hàn Đông Nguyên hiện lên chút kinh ngạc.
Sắc mặt Hàn Đông Nguyên rõ ràng lạnh đi.
“Đi ra ngoài." Anh nói.
“Thanh niên trí thức Hàn?"
Cho dù đã xây dựng tâm lý tốt rồi nhưng Triệu Chi vẫn bị hai chữ nằm ngoài dự đoán này của anh làm cho hoảng sợ, gương mặt lập tức “vọt” lên đỏ ửng.
Anh ấy có ý gì?
Chẳng lẽ tưởng bản thân đến tìm anh ấy bắt chuyện bò lên giường... gì đó sao?
Cô ta vừa định mở miệng biện luận hai câu nhưng Hàn Đông Nguyên đã nhảy xuống khỏi giường sưởi, lập tức đi thẳng đến cửa kéo cửa ra, cũng không quan tâm bên ngoài gió lạnh dội vào mà đi thẳng ra bên ngoài.
Anh đứng ở hành lang, nói về phía bên trong: “Xin mời ra ngoài nói chuyện."
Giọng điệu lạnh nhạt, chưa nói tới nghiêm khắc cỡ nào.
Triệu Chi lại nhớ đến câu nói “không thể” lạnh như băng kia của anh vào buổi sáng.
Cô ta thầm nghĩ, cuối cùng cũng biết tại sao cái người này bề ngoài đẹp rành rành như vậy nhưng truyền ra lại là hung thần ác sát, danh tiếng người hận quỷ ghét.
Tính tình kiêu ngạo như vậy ai mà chịu nổi?
Ai chịu nổi... cô ta lập tức nhớ đến người ta cũng không thèm để ý đến cô ta, nhưng cái người Trình Ninh xuống nông thôn đấy lại vẫn theo đuổi ...
Hàn Đông Nguyên lạnh nhạt nói: “Đây là ký túc xá của nam thanh niên trí thức, có chuyện công việc muốn nói thì đến nhà chính nói"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất