Thập Niên 70, Trọng Sinh Làm Em Gái Xinh Đẹp

Ở trước mặt người khác anh ấy lúc nào cũng thật thà quan tâm mọi người, nhưng có thể làm đến đội trưởng thanh niên trí thức, còn có thể làm đến mấy năm thì không thể chỉ mỗi dựa vào việc thật thà quan tâm mọi người.

Anh ấy cười nói: “Phần sau chắc chắn cần mọi người cùng nhau cố gắng, nhưng quá nhiều người tham gia vào giai đoạn trước sẽ lộn xộn. Trước tiên phải rõ trình tự quản lý, cậu xuất thân gia đình cán bộ có thể không biết quy trình thành lập nhà máy. Nhưng cậu suy nghĩ xem, muốn mở một nhà máy mới chắc chắn ban lãnh đạo sẽ ra quyết định, định hướng cho nhà máy trước rồi lại tìm chuyên gia bàn bạc hạng mục cụ thể. Đợi chuyện đều chuẩn bị xong xuôi hết mới bắt đầu thành lập nhà máy, mới có thể tuyển thợ đào tạo công nhân làm việc. Đều phải từ trên xuống dưới, tuyệt đối sẽ không nói mở một nhà máy là do mở từ dưới lên trên."

Cố Cạnh Văn: ..

Có thanh niên trí thức bên cạnh nghe thấy bọn họ nói chuyện, trước kia còn bị Cố Cạnh Văn khıêυ khích đến mức hơi có chút suy nghĩ. Bây giờ nghe Từ Kiến Quốc nói như vậy lập tức trong sáng trở lại.

Đúng là như vậy à?

Cố Cạnh Văn bị Từ Kiến Quốc chặn một chút cũng không thay đổi sắc mặt.

Giống như những lời anh ấy vừa mới nói chẳng qua là thuận miệng nói một câu mà thôi.

Anh ta xoay chuyển nói: “Vậy giai đoạn sau tiêu thụ thì sao? Về phương diện này có phải thanh niên trí thức Hàn đã tìm ra được đường đi rồi phải không, có cần giúp không?"

“Có liên quan đến cậu sao?"

Từ Kiến Quốc hỏi anh ta.

Phương diện này đều là do Hàn Đông Nguyên đang làm, bản thân anh ấy chỉ phụ trách giúp Hàn Đông Nguyên quản lý phần sản xuất.

Đương nhiên, con đường tiêu thụ lúc nào cũng càng nhiều càng tốt.

“Ừm, có quen một số người."

Anh ta nói: “Nếu như cần thì tôi có thể liên hệ một chút, nhưng tốt nhất là có thể lấy được hàng mẫu quay về Bắc Thành một chuyến, như vậy ổn thoả hơn một chút."

Cố Cạnh Văn chẳng hề có quan hệ sẵn. Nhưng anh ta không thoả mãn khi chỉ làm một công nhân, anh ta cần phải tìm một điểm đột phá.

Quay về Bắc Thành, anh ta có thể tìm một ít quan hệ hỏi một chút.

Từ Kiến Quốc gật gật đầu, nói: “Được, vậy quay về tôi hỏi Đông Nguyên một chút giúp cậu."

Bên kia hai người Trầm Thanh và Tôn Kiện cũng thỉnh thoảng nhỏ giọng nói chuyện.

Cuối năm ngoái hai người bọn họ đã đặc biệt xin nghỉ gặp phụ huynh. Hai nhà đã cùng nhau ăn bữa cơm Minh Đường, đợi bên này sắp xếp xong là có thể lĩnh chứng.

Cho nên hai người chẳng hề kiêng dè gì nữa.

Lưu Lệ Na hỏi Trầm Thanh: “Chuyện nhà ở trong đại đội nói thế nào rồi?"

Hai người kết hôn chướng ngại lớn nhất chính là vấn đề nhà ở.

Không có nhà ở, kết hôn hay không kết hôn có gì khác nhau?

“Trong đội để tự chúng tôi nghĩ cách giải quyết, có thể giúp đỡ thì giúp đỡ."

Nhà ở có sẵn chắc chắn là không có.

Trong thôn không biết có bao nhiêu gia đình, mỗi nhà có rất nhiều người sống chen chúc nhau trong mấy túp lều tranh nữa.

Nhưng bọn họ có thể xin phê một miếng đất hoang để bản thân xây nhà.

Nhưng xây nhà đâu phải là nói dễ dàng như vậy.

Còn có một điểm, trong lòng bọn họ vẫn luôn nghĩ, khi nào mới có thể quay về thành phố đây.

Không thể thật sự ở trong núi sâu rừng già này cả đời được.

Bởi vì trong lòng còn giữ một chút suy nghĩ muốn về thành phố, hoặc là ít nhất có thể ra núi lớn này, không muốn tốn quá nhiều tâm tư và tiền tích góp để đi xây một căn nhà.

eyJpdiI6ImFBZ3ZyQWdYSDBOQlwvb1wvRWltU2x2QT09IiwidmFsdWUiOiI0SzNcL0lodkdBbzc2UHRsb3FHbXhiUlVsclJHUVptVFlEQ0dsYjBQXC9BeU9nOFFxaHR2OG41M0JnK2RrSmJYS2NBQTZSVzRpc1FBQTdDZEJcLzNjTXRDVXQ4S0tlRUlHeWk0OXNyM3doNGtZdXh0UTYzWmNVZVwvVlwvdFwvcVZVU1FaMHdpM3k5YUQ4Qm45aDV0NFNLbnFUcVBkc2x0QWRFdEd6Sm42RktlZkh5Um9sbm5xVTNESGpmRjZFbldtaTczRnNYTGxHZWhaQTFQaU16V2IxaFVxZlY4MEw1WmhqUHBlT0psVGkzR3dZWGF6NFZzVUN2dlY2eEVBVnpRZ1h0MXc1U1FDdjBHZzcrbW5Jdk1jdlZxMHdBV3hHZXdPZm9XQWh4ZytMM1NhWTM3d2I3S1BHUlQyZFpjZmg2dXk5TitUS2hrblRhQUxYOFZndFErOE5WUmRncFdrQ1h4QjEwNlp0dmxvU3M2TnNybWc1NWtseEExOUtDYXY3bGhvXC9KcWk2YXhsYWprSHBna1I3dGRDaEdZYXB0K3FFazhWVTJrZ2tOd1M0QjhtRThGQUh2dWE1YXlcL1NEOVN2OEJWaThzNHY1K0QxQmlldVdFU3cxUnFsWG1Mc0lNQmVmcFZsSDdpcFNOcDRmV1ZcL2N5REQ3U0hHT2c0QVNTU2JTbDJaTnJPMSIsIm1hYyI6IjZkMzUxZWFjMGVkMTMzMDg5NzFkMGQ4MmM3NGIzMmU2NGYwZmViNWRiMzcyM2I1Y2Y5Yjk3ZWY3MzI2MGU1ZTEifQ==
eyJpdiI6ImZ4YXJhOStoK3FYUzVySTFqYU9PSWc9PSIsInZhbHVlIjoiWHlhUHMzY0R0QzhlaG1UNFB6WFh1S3hnZGFkY21GdjZTRmVGTkxEV3ZpT2UwSzM2VGc4SUNsT1hNZWtwNERsWXRWbjBkRlVkZGVOVmRYNlwveHRCNmh5WHhcL2tuTm14N0JkejZZVnQzYW1pZz0iLCJtYWMiOiI3ZmQwNTU3NTk5M2MxNGZkMTZjMTc5MjIyM2RhMDIyMWViM2ZhMjdjNThhODA0OWVkODI4N2Q1NWUxMTNhZGMwIn0=

Trầm Thanh thấy dáng vẻ Lưu Lệ Na nhíu mày vì bản thân mình bèn cười một cái, nói:“Chuyện này cũng không có gì gấp, nói không chừng đợi sau này bắt đầu xây dựng nhà máy, chuyện sẽ được giải quyết."

Ads
';
Advertisement