Cô đứng lên, nói: “Vậy em về trước nhé?"
“Không vội"
Nhưng Hàn Đông Nguyên lại nói: “Ngồi trước đi, đợi Liêu Thịnh, Từ Kiến Quốc qua đây cùng nhau họp. Đúng rồi, môn Toán cô ổn chứ?"
Môn Toán?
Cô vừa mới lấy sách giáo khoa môn Toán cấp 3 cho Chu Hiểu Mỹ rồi.
“Vẫn, vẫn được."
Cô có hơi chột dạ nói.
Cô nhớ lúc cô đi học thành tích vẫn rất tốt, nhưng dù sao đã c.h.ế.t mười mấy năm, nên quên đã quên hết rồi.
“Cô thử giúp nhà máy làm chút dự toán xem". Hàn Đông Nguyên nói: “Tiền là cô mang tới, cô tính một chút xem. Trước khi chúng ta có thể kiếm tiền, giai đoạn trước của nhà máy đại khái phải bỏ vốn bao nhiêu, có chỗ không hiểu thì hỏi tôi."
“Chia mấy phần, công điểm công nhân, phí nguyên vật liệu, chi phí mua công cụ, còn có cái khác nữa, như là chi phí mời thầy dạy, phí đi lại chúng ta có thể phải đi Bắc Thành công tác, tính thử xem. À, cô liệt kê những dụng cụ cần thiết ra. Mấy hôm nay cô cũng làm việc ở xưởng gỗ mấy ngày rồi, chắc có lẽ biết những dụng cụ cần thiết gì rồi phải không. Trước tiên không cần quan tâm đơn giá, những cái này tôi đã liên hệ với xưởng nội thất rồi, bọn họ sẽ gửi một lô công cụ khấu hao qua đây cho tôi."
Trước khi Hàn Đông Nguyên xuống nông thôn thì có đi làm trong Tập đoàn Công trình Xây dựng Bắc Thành, công việc là điều phối lắp đặt đồ nội thất với xưởng nội thất dưới trướng cho nên rất quen thuộc với phía bên xưởng nội thất. Thầy Diêu – thầy dạy thợ mộc nghỉ hưu ấy – cũng là quen biết như vậy.
Đợi Hàn Đông Nguyên xuống nông thôn giao công việc cho Trình Ninh, đơn vị cảm thấy Trình Ninh không làm được công việc mà anh đã làm trước đó. Đúng lúc xưởng nội thất có một vị trí bèn sắp xếp Trình Ninh qua đó.
Cho nên thực ra Trình Ninh còn hiểu rõ tình hình xưởng nội thất hơn.
Đây cũng là nguyên nhân trước đó rõ ràng Hàn Đông Nguyên có thể kiếm tiền bằng việc thu thập lâm sản, nhưng cuối cùng lại quyết định thành lập nhà máy sản xuất sản phẩm tre gỗ.
Làm lâm sản phải tìm người dân nhận hàng, phải kiểm hàng, phải qua công xã bán, trung gian còn phải đề phòng bị người khác tố cáo, một loạt việc đều phiền phức.
Không giống như nhà máy, sau khi bắt đầu làm giao việc cho cấp dưới thì bớt được nhiều chuyện.
Thời gian của anh cũng tự do.
Nói là giai đoạn đầu bỏ vốn do anh ứng ra.
Thực ra chủ yếu cũng là công điểm công nhân.
So với thành phố lương mười mấy hai chục một tháng, công nhân thành thạo hơn mười mấy thì chỗ này quả thực quá nghèo.
Một ngày của người dân và thanh niên trí thức đầy công điểm cũng chỉ là một cân lương thực phụ, bột gạo hoặc là khoai lang. Một tháng ba mươi cân lương thực phụ, tính ra cũng chỉ hai ba đồng. Ba mươi công nhân, một tháng cũng chưa đến sáu bảy mươi đồng. Cho dù thêm chút lương thực tinh luyện, một tháng cũng không đến một trăm đồng.
Phí nguyên vật liệu là gỗ trong núi đều là miễn phí.
Sau đó là chi phí mua dụng cụ một lần, những cái này anh dùng giá gia công để mua những dụng cụ cũ do xưởng nội thất loại bỏ ném vào trong kho, giá cả vô cùng rẻ, giao hàng cũng không xa.
Cho nên cho dù không có Trình Ninh đưa tiền bán việc qua, chịu đựng mấy tháng với anh mà nói cũng không phải vấn đề rất lớn.
Huống chi mấy tháng trước đó cũng không phải hoàn toàn không kiếm được tiền.
Trong hai tháng qua anh nhờ người dân vót bản gỗ, làm thớt gỗ đơn giản nhất, ghế nhỏ, tạo hình bình thường nhưng thắng ở chất lượng khá tốt. Một cái bán cho xưởng nội thất cũng có hai ba xu, bảy tám xu, bán ra một lô hàng đã lấy được hơn một trăm đồng.
Ví dụ như Liêu Thịnh ở ký túc xá của Từ Kiến Quốc.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất