Sau khi nói chuyện với Lý Nhị xong, Diệp Phong quay lưng chuẩn bị đi về nhà.
Thế nhưng, Diệp Phong không hề để ý rằng ở một khúc rẽ cách anh không xa có một chiếc xe Mercedes màu đen đỗ hồi lâu.
Kính xe hạ xuống một nửa, bên trong là một cô gái vừa thanh lịch vừa sang trọng đang lặng lẽ nhìn về phía người đàn ông cao cao gầy gầy kia.
"Giám đốc Từ, hay là tới nói với người ta một câu?", trợ lý của Từ Lôi - Lâm Văn Tịnh đang ngồi ở ghế lái thấy Từ Lôi như vậy thì không đành lòng nên cất tiếng khuyên nhủ.
"Thôi khỏi đi, nhìn một cái là đủ rồi", Từ Lôi lắc đầu cười đáp, trong giọng nói của cô như chất chứa nhiều tâm sự. Không ai biết được rốt cuộc trong lòng Từ Lôi lúc này đang suy nghĩ điều gì?
"Nhưng giám đốc Từ, cô thực sự không muốn từ biệt Sở tiên sinh sao? Nói với anh ấy tấm lòng của cô, nói với anh ấy thực ra từ mười mấy năm trước cô đã...", Lâm Văn Tịnh đang nói thì bị Từ Lôi ngắt lời.
"Nói ra rồi có tác dụng gì không? Anh ấy đã lập gia đình rồi".
"Có những điều giữ trong lòng sẽ tốt hơn nói ra".
"Được rồi Văn Tịnh, chúng ta cũng nên đi rồi, chú Ba có lẽ chờ chúng ta sốt ruột rồi".
"Tôi đã rời khỏi nhà mười năm. Đến giờ, tôi đã tìm thấy người tôi cần tìm, người tôi muốn gặp cũng đã gặp được rồi. Cũng nên về nhà thôi, về để làm tròn nghĩa vụ con cháu nhà họ Từ".
Giọng cô hờ hững nhưng trong trẻo như chim oanh.
Chiếc xe khởi động, âm thanh động cơ trầm trầm như tiếng gầm gừ của con dã thú vang lên.
Chiếc Mercedes màu đen phóng đi rất nhanh, giống như một lưỡi dao bén nhọn xé toạc sắc trời đang chạng vạng tối.
Trong xe, một khúc nhạc buồn buồn lặng lẽ vang lên.
Từ Lôi không nói thêm câu nào, chỉ lặng lẽ ngồi đó, quay đầu nhìn cảnh tượng bên ngoài.
Cây cỏ bên đường vùn vụt lướt qua, sắc xanh của chúng vụt qua quá nhanh, tạo thành một vệt xanh trong mắt Từ Lôi.
Năm đó, khi Từ Lôi tự mình rời khỏi gia tộc cũng giống như bây giờ. Cô ngồi trong xe, yên lặng nhìn ngắm cây cỏ ven đường trôi vùn vụt.
Nhưng ai ngờ được, chỉ trong chớp mắt đã gần mười năm rồi.
"Anh Tiểu Phong, đã mười năm rồi. Lời cảm ơn năm đó cuối cùng vẫn chưa thể nói với anh".
Bất giác, mắt Từ Lôi đã nhòe đi.
Những dòng lệ lăn dài trên má cô thành dòng.
"Tôi thường nghe người ta nói, chia ly là để một ngày lại được đoàn tụ".
"Văn Tịnh, cô nói xem, sau này liệu tôi có còn cơ hội gặp lại anh ấy không?"
Trong xe, Từ Lôi nghẹn ngào cất tiếng hỏi.
Lâm Văn Tịnh vô cùng đau lòng, đi theo Từ Lôi bao nhiêu năm nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Từ Lôi rơi lệ một cách đau lòng đến vậy.
Cho đến bây giờ, Lâm Văn Tịnh mới biết được người đàn ông đó quan trọng như thế nào với Từ Lôi.
"Giám đốc Từ, chắc chắn sẽ gặp lại".
"Hai người chắc chắn sẽ được hội ngộ".
"Tôi đảm bảo!"
Giọng Lâm Văn Tịnh trầm trầm nhưng đầy kiên định.
Vừa giống như lời an ủi, lại vừa giống như một lời hứa!
Sau đó, trong xe không ai nói thêm câu nào.
Chỉ một lát sau, Lâm Văn Tịnh và Từ Lôi đã dừng lại bên ngoài ngoại ô thành phố Vân Châu.
"Mười năm phiêu bạt. Lôi Lôi, mừng cháu trở về".
Ở đó có một người đàn ông trung niên mặc bộ âu phục đắt tiền. Ông ta đứng đó nhìn Từ Lôi, dang rộng vòng tay.
Sau lưng ông ta là mười mấy người đàn ông to cao mặc âu phục cung kính cúi đầu chào.
"Chào mừng cô chủ trở về!"
...
"Chào mừng cô chủ trở về!"
Những tiếng hô đồng thanh vang lên làm chấn động cả không gian đang yên tĩnh.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất