"Buổi tối hai người còn rất nhiều thời gian để trò chuyện với nhau. Bây giờ cháu đói quá, chúng ta mau đi tìm chị Mộc Trân rồi cùng nhau đi ăn đi".  

 

Lúc này, Hàn Phi Phi dường như đã đói lắm rồi nên đã cắt ngang câu chuyện của Hàn Lệ và Tôn Vũ Hào bằng lời than vãn của mình.  

 

"Phi Phi nói đúng đó, chúng ta tới công ty đón Mộc Trân trước rồi cùng đi ăn cơm".  

 

"Vũ Hào lần đầu đến Vân Châu, chúng ta phải tiếp đón thật chu đáo", Hàn Lệ vô cùng kích động, càng nhìn Tôn Vũ Hào lại càng ưng. Dáng vẻ đó như thể mẹ vợ nhìn thấy con rể tương lai vậy.  

 

Đặc biệt là khi thấy Tôn Vũ Hào lái BMW, Hàn Lệ càng cười tươi như hoa. Đến cả cụm từ "người một nhà" cũng nói ra được.  

 

Trong lúc phấn khích, Hàn Lệ đã bảo mọi người lên xe đi đón Thu Mộc Trân rồi cùng đi ăn.  

 

"Bác gái, bác biết công ty của Mộc Trân ở đâu không ạ?"  

 

Tôn Vũ Hào đã lái xe ra khỏi khu dân cư, lúc này mới hỏi đón Thu Mộc Trân ở đâu.  

 

Hàn Lệ vỗ đùi đánh đét đáp: "Chết rồi, Mộc Trân mới đổi công ty, bác cũng không biết nó làm ở đâu".  

 

"Đúng rồi, tên vô dụng Diệp Phong từng tới đó, chắc là nó biết".  

 

"Để bác gọi điện bảo nó đi xe đạp ra đằng trước dẫn đường cho chúng ta!"  

 

Hàn Lệ lúc này mới nhớ tới Diệp Phong liền lập tức gọi điện thoại cho anh.  

 

Diệp Phong đang ngồi trên sô pha xem TV. Thấy có điện thoại, người gọi lại còn là Hàn Lệ, anh liền vứt luôn điện thoại sang một bên, không thèm nghe máy.  

 

"Lúc này mới nghĩ đến con rể à?"  

 

"Lúc trước thì còn bận xun xoe người ngoài".  

 

Diệp Phong cười lạnh, tiếp tục ung dung xem TV.  

 

"Mẹ kiếp!"  

 

"Thằng vô dụng đó không nghe điện thoại của tôi?"  

 

"Đúng là làm phản rồi!"  

 

Hàn Lệ giận dữ gọi mấy cuộc mà Diệp Phong vẫn không thèm bắt máy.  

 

Cuối cùng không còn cách nào khác, bà ta đành bảo Tôn Vũ Hào quay xe lại để Hàn Phi Phi lên tầng gọi Diệp Phong.  

 

Nhưng Hàn Lệ không thể ngờ rằng, Hàn Phi Phi gọi cửa nửa ngày nhưng Diệp Phong vẫn chẳng thèm ra mở.  

 

Cuối cùng Hàn Phi Phi đành hậm hực đi xuống, nói rằng Diệp Phong không mở cửa.  

 

"Cái gì?"  

 

"Cái tên này ăn phải gan hùm mật gấu hay sao?"  

 

"Người nhà vợ mà cũng dám không mở cửa?"  

 

Hàn Lệ tức giận như muốn nổ tung, cuối cùng đành thân chinh lên tầng gọi Diệp Phong. Nhưng bà ta gọi mãi, gọi mãi mà chẳng có ai ra mở cửa.  

 

"Diệp Phong, mở cửa!"  

 

"Tôi là cậu của Mộc Trân đây, còn không mau ra mở cửa!"  

 

Lúc này, Hàn Hải, Tôn Vũ Hào đều ra sức gọi. Thậm chí Hàn Hải còn lấy thân phận cậu của Thu Mộc Trân ra.  

 

Nhưng trong nhà, Diệp Phong vẫn vờ như không nghe thấy, tiếng TV mở rất to. Anh nằm dài trên sô pha vừa cắn hạt dưa vừa đắc ý cười.  

 

Diệp Phong không phải là thánh nhân lấy ân báo oán. Ban nãy những người kia vờ như không thấy anh, giờ đương nhiên anh cũng làm như không nghe thấy bọn họ.  

 

Người đã phụ ta thì cũng đừng trách ta phụ người!  

 

"Bác à, liệu có phải anh ta không có nhà không?", Hàn Phi Phi hỏi.  

 

"Không thể nào, ban nãy tên vô dụng đó còn xuất hiện trước mặt chúng ta mà, sao có thể không ở nhà được chứ?"  

 

Mấy người đứng bên ngoài đợi lâu nên tức muốn phát điên.  

 

Hàn Lệ tức đến nỗi nghiến răng ken két.  

eyJpdiI6Im5wR1FDRVFNcUNyWG1GRGZvWFExMFE9PSIsInZhbHVlIjoiMnR3c1RRV3hzeDN6bnBkaXRDY1ZTZFhUeU9tejV4S2dCbHV4UkJETEdxbkFiMGlqY0o2clliSVl5bk5zTFBncCIsIm1hYyI6IjY3MWFhZTcwYjNiMjlhNjg2Yzc1YTRkNGQ1MGY4ODVlMTAwZWYxZmMyOTJjYWZlOTMxN2U2Y2Q3ZjEwNTUxN2MifQ==
eyJpdiI6Ikh0S1BOcm5qdG9Sa1wvbTRCVVc4UERRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkRWVEVzTVI1MzYzY3pUVGpHTzJYR0YzSytBSkpRVnhpdjlqeDBqdWxWK3pIUUhobndGSWFJNHdNSjF0SVoyMW52ZTM0NWN1eENKSzJIR2JkTlJ1MlhuOGxvVmFINDJ5QjkwbmxQaHNRTURuYkxSbFlBQTBrNm5UMkR2QlZGQ3NQVjc4VHZUUkpIelR2MHBaR2NFdlI0bmtWbWFNNUgzTXkxMkt0QlIzRXNmbXd1elBXQnB4dGxKaW1mb2RwRmZ6dllnUjBEWW5TNEQ0QUNCVGtWV1JkRERLVlZNY3c1VEN2WnowcHlTT2N1VVIrTEVnaUF6TlJ0OTdcL2FvZEVya1VSRFd4RlNlV0NNRDEzSUxhNzJMZFI2MzFqc0NFMjQ5WWFOTm02dTYyeEVaWStjcWs4bG51OHRtSGtCcElmSEpxN09KMkp6bW4zT3Frb0dXVXp6RGRDY2FJRFR2SmRGZHJIUGExRXk5c3JwK01JMUhEZWl6cXJMcWhJV3FJeDNLK1hRREtPbEhsanVSYU9ZWHBGQXV5NUFGYXNWTXB6bUZUUFdyWHBsanhpTXJ5akdyT09vS1hqS3lCOHdobkxaSjBFb3lEd2M1MjV1QXZOYk4xUWlIOVhRTENERjZTM09oWnpweFlDeGo3K1NcL3M9IiwibWFjIjoiOTJlZWUxZWJhZmQ1NjYwMDc3YWE0NDBkNmJlNTA3ODBmMzBlNTQ4MTUxOTc4ZTAwN2U2ZGFiNGQ0ZDA1ODFhOCJ9

"Hứ, một tên nhà quê, không tài cán gì mà lại còn không biết điều!" 

Ads
';
Advertisement