Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Diệp Phong (FULL)

 

Cuối cùng Diệp Phong cũng mở cửa cho họ, nhưng đương nhiên là bị mắng một trận té tát.  

 

"Cậu điếc rồi sao?"  

 

"Bao nhiêu người hét gọi cậu mà cậu giả vờ không nghe thấy?"  

 

"Nếu không muốn ở cái nhà này nữa thì biến đi cho khuất mắt tôi!"  

 

"Về cái nhà ở quê của cậu đi!"  

 

Hàn Lệ nghiến răng nghiến lợi, mắng chửi Diệp Phong không thương tiếc.  

 

Họ hàng của bà ta khó khăn lắm mới tới một lần, vậy mà Diệp Phong dám đắc tội, cho nên Hàn Lệ giận dữ là điều đương nhiên.  

 

"Một chút lễ nghĩa cũng không có, đúng là người nhà quê, không hiểu phép tắc gì".  

 

"Thấy họ hàng của tôi mà không biết chào hỏi à?", Hàn Lệ tiếp tục mắng.  

 

Diệp Phong nhìn tứ phía, làm bộ ấm ức đáp: "Mẹ, làm gì có ai? Sao con chẳng nhìn thấy ai hết?"  

 

Nghe Diệp Phong nói vậy, mấy người Hàn Hải tức muốn thổ huyết.  

 

Diệp Phong có ý gì vậy, chẳng lẽ không coi họ là người?  

 

"Mắt cậu cũng mù nốt rồi sao? Họ đứng ngay trước mặt cậu mà không nhìn thấy à?", Hàn Lệ giận dữ gầm lên.  

 

Diệp Phong lúc này mới làm bộ hốt hoảng, vội vã cười ái ngại tỏ vẻ ăn năn nói với Hàn Hải: "Ồ, hóa ra là cậu".  

 

"Lúc trước cháu gọi mà cậu không đáp. Cháu còn tưởng mắt cháu kém nên nhận nhầm người. Bây giờ xem ra cháu không phải người mắt kém rồi".  

 

"Con người càng về già thì thị lực, thính lực đều bị lão hóa. Cho nên cậu phải chú ý chăm sóc sức khỏe nhiều vào, đừng chỉ tập trung làm việc không".  

 

Giọng Diệp Phong đầy vẻ giễu cợt.  

 

"Hừ ~"  

 

"Sức khỏe của tôi không đến lượt thằng nhà quê như cậu lo!"  

 

Hàn Hải mặt sa sầm lại, ông ta chẳng buồn đếm xỉa đến những lời châm chọc của Diệp Phong mà quay đầu đi thẳng xuống dưới tầng.  

 

"Thay đôi dép này ra rồi đưa bọn tôi tới chỗ Mộc Trân".  

 

Hàn Lệ hất hàm sai bảo, giọng nói đầy vẻ chán ghét.  

 

Sau đó bọn họ đều đi xuống dưới hết, đợi Diệp Phong thay giày rồi dẫn họ đi.  

 

"Vũ Hào à, cháu đừng hiểu lầm".  

 

"Mặc dù trên giấy tờ tên phế vật này là chồng Mộc Trân, nhưng đó đều là cái vỏ thôi".  

 

"Nhà bác chưa từng coi nó là con rể, Mộc Trân cũng chưa từng thèm để ý đến nó".  

 

"Kết hôn ba năm, chúng nó vẫn ngủ riêng. Mộc Trân nhà bác chưa từng dây dưa gì với thằng đó cả".  

 

"Năm đó nếu không phải vì người ông hồ đồ của Mộc Trân thúc ép thì Mộc Trân chắc chắn sẽ không lấy tên nhà quê này".  

 

"Hiện giờ gia đình bác đã không còn bị nhà họ Thu kiểm soát nữa. Vậy nên hạnh phúc của Mộc Trân sau này hoàn toàn do bọn bác định đoạt, sẽ không phải nghe người ngoài sắp đặt nữa".  

 

"Vài hôm nữa bác sẽ bắt chúng nó ly hôn".  

 

"Đến lúc đó, Mộc Trân lấy ai chẳng phải chỉ cần hai bác nói một câu là được sao?"  

 

Trên đường đi xuống, Hàn Lệ như thể sợ Tôn Vũ Hào hiểu lầm gì đó nên vội vã giải thích.  

 

Có điều những điều Hàn Lệ nói chẳng khác nào ngầm thông báo với Tôn Vũ Hào kia rằng: muốn lấy con gái tôi cũng được thôi, vậy thì hầu hạ phụ huynh nó cẩn thận vào, không thì không có cửa đâu.  

 

Tôn Vũ Hào không phải tên ngốc, đương nhiên hiểu ý Hàn Lệ. Anh ta lập tức mỉm cười đáp: "Bác Hàn, vậy chuyện của cháu và Mộc Trân phải phiền hai bác rồi".  

 

"Hai bác yên tâm, nếu gả Mộc Trân cho cháu, cháu sẽ chăm sóc cô ấy tốt hơn Diệp Phong".  

 

"Đúng rồi, đây là quà cháu mang từ Giang Hải tới, mong hai bác sẽ thích".  

 

Vừa nói, Tôn Vũ Hào vừa lấy ra một hộp quà nhìn rất tinh xảo tặng cho hai vợ chồng Hàn Lệ.  

 

Đó là hai món đồ trang sức, một món hình Quan Thế Âm, một món hình Phật Tổ.  

 

Nam đeo Quan Âm, nữ đeo Phật.  

eyJpdiI6IngzM09iQ0ZcLzJaSUU3RmxadTlZSmpRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkpCSkp2UWxyV2duUTM3WkJlNjJGTVpCdFwvWVpWVjczM3ZtQ21HSWJRY3MxYXVGZXIrNWlEYnlvc3M5YTJYZHpCIiwibWFjIjoiZWQ1ODQ2YjU4YjVlNGU1ZWZkNDU3NGIzYjNkYWE3NDJhNGI2YmQ4YzgyYWRhZDYwYjhiMjg5OWVkZDUzNDMwNSJ9
eyJpdiI6IkM0OFI2V2Vna0FWU3FFMndHRWhtNnc9PSIsInZhbHVlIjoiaWJvbWM2dkdmQUVkVXU2MzArRUVJXC9DRlI2bURvQlpMckE4YVhYQUNxUkl6UXU2TjFGK0ZONUJObGRBdjBlYSttNURldldBNTVDaFNuaUdkYjB0SmxWcjJmaGRWWWc0QStGRDYrY0k4czdwUHBLV2FVakg0TUJOOURWY3dKV24zN3BJM0dsMnFweXpEZndRNEgyenJxb2JyTmQyb1lCejVUaVNwVk1kS1F3QVB4MU1EWU1rRDJBYlhHd0lEWVhLZHo4a2tKc21aOHRoYWZuZWgxall4WTFIcWhRb1pSYU9NUGJkQnBYVWt5Mk1oSUNyUEgrWVF1d25pZlozd212SkhRVXpuNithN25memhucHA5SklWOVQrQjNVcUhZSGtPODdaMEp1VFNobm5PZ01KQmlmdGhUQmJESll4SUdOYjUyZlYxcGRrdXJJcGVucCtTN0czWXpFR01mbXp1bHZ1Q0hVT05XRVp2YkFhVT0iLCJtYWMiOiI5YWE0ZDlmYmU4ZDI4ZjNhMzNkNjAwNWRjYTcxZjY4YTU1ZjIxOWU5YzE2ODcwM2VkNGFmNTY1YTMyMTJlZWZmIn0=

Hàn Lệ mừng húm, vội vã ôm món đồ vào lòng, thậm chí còn lập tức bảo Thu Lỗi đeo lên giúp mình. 

Ads
';
Advertisement