Dưới bầu trời xa vợi, Diệp Phong đã đèo cô gái của anh, phóng nhanh về phía trước.
Để lại một toán người vẫn đang rất đỗi kinh ngạc và Tôn Vũ Hào với sắc mặt vô cùng khó coi.
“Mộc Trân, con quay lại đây!”
“Cái con bé chết tiệt này, con muốn chọc tức mẹ phải không?”
“BMW thì không ngồi, lại leo lên chiếc xe điện xoàng xĩnh của thằng bất tài đấy!”
“Mẹ kiếp. Sớm muộn gì mẹ cũng bị con làm cho tức chết!”
Hàn Lệ tức giận mắng mỏ.
Bà ta nghĩ mãi không hiểu, rốt cuộc con gái mình đã uống nhầm thuốc gì?
Vũ Hào có điều kiện thế nào, Diệp Phong có điều kiện ra sao?
Đến kẻ ngốc cũng biết phải chọn ai.
Nhưng Mộc Trân của bà ta thì giỏi quá rồi. Làm phật lòng cậu ấm nhà họ Tôn trước mặt đám đông thì cũng thôi đi, lại còn không sợ mất mặt, ngồi lên chiếc xe điện rác rưởi ấy của Diệp Phong nữa.
Con của bà ta là sếp của một công ty cơ mà?
Không ngại bẽ mặt à?
Nhưng mắng thì mắng vậy, khi cơn giận qua đi, Hàn Lệ đã vội vàng an ủi Tôn Vũ Hào: “Vũ Hào à, đừng để bụng nhé. Mộc Trân là thế đấy, hay ngại ngùng lắm. Sau này hai đứa quen thân rồi, con bé sẽ khác”.
Tôn Vũ Hào khẽ gật đầu, cười nhẹ: “Bác gái yên tâm ạ. Cháu thật lòng với Mộc Trân mà, bọn cháu quen nhau chưa lâu, cô ấy không chấp nhận cháu cũng là lẽ thường. Cháu có thể kiên nhẫn chờ”.
“Ngày nào Mộc Trân còn từ chối cháu thì ngày ấy cháu vẫn quyết không bỏ cuộc!”
“Tốt lắm! Vũ Hào à, bác thích nhất là tính cách này của cháu. Từ hôm nay trở đi, cháu không cần gọi bác trai, bác gái nữa. Cứ gọi bác là mẹ”.
“Mộc Trân có chấp nhận hay không thì mẹ cũng mặc. Mẹ đã nhận con làm con rể rồi”.
“Đi thôi, con rể ngoan, chúng ta đến Hải Nguyên Các dùng bữa”.
“Ha ha”.
Hàn Lệ cũng sợ cậu con rể giàu có Tôn Vũ Hào này chạy mất, nên phải giữ chân trước đã.
Dù sao thì Tôn Vũ Hào trở thành con rể của bà ta cũng là chuyện sớm muộn. Hàn Lệ không tin Thu Mộc Trân lại ngốc đến vậy. Chẳng lẽ con gái bà ta không muốn gả cho người tốt thế này mà lại sống cùng tên rác rưởi kia cả đời ư?
Bữa cơm tối nay, bà ta phải để Thu Mộc Trân biết được, Diệp Phong và Tôn Vũ Hào khác biệt lớn đến mức nào.
Chẳng bao lâu sau, đám người Hàn Lệ đã đến Hải Nguyên Các.
Tối nay, vì để chiêu đãi con rể tương lai, nên Hàn Lệ đã liều một phen, đặt bàn ở Hải Nguyên Các.
Hải Nguyên Các là nhà hàng xa hoa và cao cấp thật sự, hầu như các lãnh đạo quyền lực khi đến Vân Châu đều sẽ chọn nơi này.
Nhớ lúc trước, Sở Văn Phi làm tiệc đính hôn đã đặt mấy bàn ở Hải Nguyên Các, còn Vương Xảo Ngọc thì mặc sức khoác lác trước mặt nhà họ Thu. Tiếc là vì xảy ra tình huống đặc biệt nên cả nhà họ mới bị đuổi ra ngoài.
Dĩ nhiên, Hàn Lệ cũng đã có tính toán của riêng mình.
Tuy rằng trên danh nghĩa là Hàn Lệ mời khách, nhưng bà ta khôn ngoan lắm, đã đoán chắc rằng Tôn Vũ Hào sẽ không để mình trả tiền.
Thế thì còn lo gì nữa?
Dù gì cũng sẽ có người giành thanh toán.
Đến lúc ấy, bà ta khách sáo một chút là được.
Ít lâu sau, Diệp Phong cũng lái xe điện đưa Thu Mộc Trân đến nhà hàng. Hiếm lắm Hàn Hải mới đến Vân Châu. Vì Hàn Hải, phận cháu gái như Thu Mộc Trân không thể vắng mặt trong buổi tiệc tối nay được.
“Anh vào làm gì?”
“Không có chỗ cho anh đâu”.
“Đứng ngoài đây trông xe điện của anh đi. Nhỡ đâu lại bị ăn cắp đấy”, Diệp Phong định vào cùng Thu Mộc Trân thì bị Hàn Phi Phi ngăn lại.
“Phi Phi, không được vô lễ với anh rể của em!”, Thu Mộc Trân khiển trách.
“Chị à, sao chị vẫn còn bênh vực anh ta chứ? Hơn nữa, em nói cũng chẳng sai mà. Tối nay làm gì có chỗ cho anh ta. Anh Vũ Hào là khách quý của bác Cả, em và bố là người thân của bác, tất nhiên là đều có chỗ. Còn anh ta là ai?”
“Một kẻ ở rể, bất tài, quê mùa như thế không có tư cách ngồi vào bàn tiệc!”
“Phi Phi nói đúng rồi đấy!”
“Bữa cơm tối nay không có chỗ cho nó đâu. Để nó trông xe cũng được”, Hàn Lệ phụ hoạ.
Thấy Thu Mộc Trân không vui, Tôn Vũ Hào bèn bước đến, rộng lượng nói: “Mẹ à, con nghĩ là để anh ta vào bàn ăn đi ạ”.
“Có lẽ do Thu Mộc Trân thấy anh ta đáng thương quá, cả đời chưa từng đến nhà hàng cao cấp, cũng chưa từng ăn bữa tiệc sang trọng như thế này”.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất