Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Diệp Phong (FULL)

“Nhớ lấy, làm người phải học cách điềm tĩnh”.  

 

 

Diệp Phong không so đo với ông ta, chỉ nói vài câu rồi vào trong với nhà Thu Mộc Trân.  

 

Nhưng bọn người Hàn Phi Phi rõ ràng không muốn Diệp Phong ngồi dùng bữa cùng họ, nên chẳng buồn chừa chỗ ngồi cho anh.  

 

Hành vi này của họ cũng không khiến Diệp Phong nổi giận. Anh lấy một chiếc ghế ở bàn bên rồi chen vào.  

 

“Mộc Trân à, dịch sang bên kia một chút, để anh có chỗ nhé”.  

 

Diệp Phong nhỏ giọng nói. Thu Mộc Trân gật đầu, đoạn chừa ra một khoảng để Diệp Phong ngồi cùng.  

 

“Không có chỗ mà còn mặt dày chen vào?”  

 

“Đúng là không biết xấu hổ!”, Hàn Phi Phi cười khẩy, lầm rầm nói.  

 

Đám người Hàn Lệ đều nhìn Diệp Phong bằng ánh mắt ghét bỏ.  

 

Có điều họ cũng không nói gì nữa, xem như thương hại anh vậy.  

 

Sau đó, bọn người Hàn Lệ lại tiếp tục rôm rả chuyện trò cùng Tôn Vũ Hào, thi thoảng sẽ hỏi Thu Mộc Trân vài câu.  

 

Chỉ một lát sau, cả bàn ăn đã ngập tràn tiếng nói cười vui vẻ.  

 

Bọn họ hoàn toàn không bận tâm đến Diệp Phong, cũng chẳng ai bắt chuyện với anh.  

 

Họ không để ý Diệp Phong, anh cũng lười động đến họ, chỉ lặng lẽ cúi đầu vừa ăn vừa uống trà.  

 

Dáng vẻ cô đơn như đứa trẻ bị thế giới bỏ rơi.  

 

Quạnh quẽ khôn cùng.  

 

Thấy Diệp Phong cô đơn tội nghiệp như vậy, Tôn Vũ Hào lắc đầu cười cười, cảm thấy cực kỳ đắc ý.  

 

Diệp Phong ơi Diệp Phong, đây chính là sự chênh lệch giữa kẻ quê mùa như anh và chúng tôi đấy.  

 

Giống như cách nhau một thế giới vậy.  

 

Là kẻ nghèo hèn thì nên chui rúc ở cái thế giới nghèo hèn ấy thôi. Anh và Mộc Trân cùng chúng tôi, không phải người cùng thế giới đâu.  

 

Tôn Vũ Hào mỉm cười đắc thắng, đoạn nhấc ấm rượu lên và rót cho mọi người. Duy nhất Diệp Phong không được rót, như thể anh ta đang cố ý cô lập đối phương vậy.  

 

“Cao nhân, quả là cao nhân”.  

 

Bọn người Tôn Vũ Hào, Hàn Phi Phi ngồi đấy khinh khỉnh xem thường Diệp Phong, không hề nhìn thấy tổng quản lý nhà hàng Bành Chấn Anh ở gần đó vẫn luôn quan sát anh.  

 

“Quản lý nói cao nhân gì thế ạ?”, đứng cạnh Bành Chấn Anh, nhân viên cấp dưới khó hiểu hỏi lại.  

 

Ông ta chỉ tay về phía Diệp Phong: “Cậu có thấy bàn ăn đằng kia không?”  

 

“Người ngồi ở bàn ấy đều mặc trang phục của thương hiệu nổi tiếng. Chỉ có người thanh niên kia ăn mặc rất bình thường”.  

 

“Càng thiếu thứ gì, người ta càng muốn phô trương thứ ấy”.  

 

“Chỉ có người nghèo mới thích khoác lên người quần áo xa xỉ. Người giàu có thật sự, thường ăn mặc rất giản dị và khiêm tốn”.  

 

“Giống như Mã Vân, người giàu nhất Hoa Hạ vậy, ông ấy thường hay mặc áo thun trắng thôi, rất bình thường”.  

 

“Nhưng gia cảnh của ông ấy có bình thường không?”  

 

“Đương nhiên là không!”  

 

“Những người cao quý từ trong xương tuỷ này, không cần dùng những món đồ dung tục ấy để thể hiện bản thân”.  

 

Nghe Bành Chấn Anh giảng giải, cấp dưới liên tục gật đầu, cảm thấy ông ta nói rất có lý.  

 

“Còn nữa, hãy nhìn xem”.  

 

“Những người còn lại của bàn ăn ấy nói cười náo nhiệt vô cùng. Chỉ có thanh niên kia đứng ngoài cuộc, rất ít chuyện trò cùng họ”.  

 

“Cậu đoán xem, lý do là gì?”  

 

Bành Chấn Anh ngừng lại một chút, đoạn nói tiếp bằng giọng kính phục: “Đứng trên đỉnh cao thì sẽ phải chịu cảnh cô đơn”.  

 

“Trình độ của vị tiên sinh ấy cao hơn đám người dung tục ở bên cạnh rất nhiều”.  

 

“Bọn họ là những người đến từ hai thế giới”.  

 

“Đó là người vô cùng quyền quý và giàu có, còn bên cạnh là một đám dân quê chật vật kiếm sống qua ngày”.  

 

“Cậu nghĩ, vị tiên sinh ấy và đám dân quê bé nhỏ kia, liệu có chủ đề chung gì để nói hay không?”  

eyJpdiI6IjczYnN6WnExY0ttMUlKNWc0N1ByWWc9PSIsInZhbHVlIjoiWlBUWFwvUnR4d0xld3ZGV01JSm5ISmIrNGRmcm02UHRFbDVvSEVMaEtYR0VIZVZcL25IMlZ6UVROZWl3SUZDWUtqIiwibWFjIjoiMTIzNTQ3ODQxMDJmOGU3NTEyYjE1MjY2Mzc0NWFmZjE3MDNjMTI4NTE5NDMyZmFkOTU4NTY2YzRmYjQzMWZhNCJ9
eyJpdiI6IjA4MUw0RkQyQ2xiQXNoV3BLSCtnRXc9PSIsInZhbHVlIjoiMGtHVVA5K0tsSFhpa05sOVRheGtcL1dVQzRVVVwvdFptb08ydVFZcWxyR1dWdnR2OFwveWlxanJoeXhDWWlRQm9MNnhWMWxwbXhMcDdrR1FEc3ZYOVF0MVNcL0lwUlBnOHdhSTRMc2dwbGRlanIwZkE1SUNiaXdDa0h2U1NaVFpcL3k5RnVYREt0VHg4VGNTS0FrUnMwUVpWeXhjRThNc0UyWDNkVUszdFN4c1N0eW1UWVY4cktBUVwvcmxwc0lGellCNUp3IiwibWFjIjoiMjI2ZWU0MjJmMmM1NTBkNjE4YTRkMDc3ZjUxZjU1NGZhODkwY2E3NzEzY2ZkZDhhYjA3Y2EzZjJkM2Y3NjI2NiJ9

Ads
';
Advertisement