"Tiểu Nhã, có hóa đơn của bọn họ chưa? Đừng quên tính cả chai rượu vào nhé, còn cả ly trà bọn họ làm vỡ nữa. Nó thuộc bộ đồ uống trà do một nhà chế tác nổi tiếng ở Cảnh Đức làm ra, vỡ một cái ly là hỏng nguyên cả bộ rồi. Bắt họ đền theo giá cả bộ", Bành Chấn Anh nhìn cô nhân viên lễ tân rồi dặn dò.
Cô nhân viên gật đầu đáp: "Vâng thưa quản lý. Theo lời quản lý dặn, tôi đã tính hết vào hóa đơn, tổng cộng hơn sáu trăm chín mươi ba nghìn tệ".
"Tốt lắm, làm tròn cho họ còn sáu trăm chín mươi nghìn tệ. Mời cậu chủ Tôn giải ngân!", Bành Chấn Anh tay chắp sau lưng cười lạnh.
Mấy người Hàn Lệ cũng chết đứng: "Cái gì mà sáu trăm chín mươi nghìn tệ? Không phải ông đã đồng ý giảm giá 90% sao?"
"Còn bình rượu đó, không phải ông tặng chúng tôi hay sao? Tại sao lại tính tiền?"
"Ông làm ăn như vậy khác nào lừa đảo?"
Lừa cái đầu bà!
Thấy mụ đàn bà ngu dốt này lại la lối om sòm, Bành Chấn Anh không nhẫn nhịn được nữa. Ông ta thẳng tay tát bốp một cái khiến Hàn Lệ ngã lăn ra đất.
Hàn Lệ bị tát đau điếng, bưng mặt ngồi đó khóc.
Nhưng Bành Chấn Anh chẳng thèm đếm xỉa, ông ta quát: "Lại còn đòi giảm 90%?"
"Lại còn đòi tặng rượu?"
"Các người là cái thá gì?"
"Trong mắt tôi các người chẳng khác nào bãi ph*n chó".
"Người tôi muốn kết giao là vị tiên sinh kia, không phải lũ ngu dốt các người".
"Các người còn có mặt mũi bắt tôi giảm giá sao?"
"Hơn nữa, rượu của tôi là tặng vị tiên sinh kia. Vậy mà tiên sinh không được uống một ngụm nào, các người không trả tiền thì ai trả tiền?"
Vừa nghĩ tới chuyện lúc trước, Bành Chấn Anh lại nổi trận lôi đình. Đám người này giờ còn dám nhắc lại như đổ thêm dầu vào lửa. Trong lúc giận dữ, ông ta lại tát Hàn Lệ thêm phát nữa.
Cơn thịnh nộ của Bành Chấn Anh khiến tất cả mọi người sợ hãi. Tôn Vũ Hào lúc này mặt trắng bệch, mắt chữ o mồm chữ a không thốt nên lời.
"Còn không mau trả tiền?"
"Không được thiếu một xu!", Bành Chấn Anh lại giận dữ gầm lên.
Tôn Vũ Hào run rẩy lắp bắp nói: "Quản... Quản lý Bành, ông xem ngày mai tôi gửi tiền tới được không. Hiện giờ trong thẻ tôi không đủ tiền".
Trong thẻ của Tôn Vũ Hào cũng chỉ có một trăm nghìn tệ. Một bữa ăn mà hết gần bảy trăm nghìn, anh ta cũng cần thời gian mới huy động được tiền.
Tôn Vũ Hào không thể ngờ một bữa cơm lại đắt đến như vậy, vốn anh ta nghĩ một trăm nghìn tệ là đã đủ để ăn thoải mái mà vẫn còn dư tiền rồi.
Nhưng ai ngờ kết cục lại thế này.
"Không đủ?"
"Thế thì liên quan gì đến tôi?"
"Hôm nay nếu không trả đủ tiền thì một người cũng không được đi!"
"Bảo vệ đâu, trông coi kỹ mấy người này. Nếu để trốn mất dù chỉ một người thì các anh cũng cuốn gói cho tôi!"
Sau cùng, cả đám người đó bị nhốt lại Hải Nguyên Các, bị người ta trông nom như trông thú nuôi trong nhà. Khách khứa trong nhà hàng thấy cảnh này thì không nhịn nổi cười.
Một bữa cơm đang yên đang lành lại thành ra thế này, mấy người Hàn Lệ cảm thấy vô cùng mất mặt, không có lỗ nẻ nào mà chui xuống.
"Vũ Hào, không phải cháu là con nhà giàu sao?"
"Mau gọi cho bố cháu, bảo ông ấy gửi tiền tới cho".
"Không trả nổi hóa đơn rồi bị nhốt ở đây mất mặt muốn chết", Hàn Lệ nói.
"Còn phải nói sao? Không thấy tôi đang nghĩ cách đây à?", Tôn Vũ Hào mặt sa sầm lại bực tức đáp.
Nếu không phải do Hàn Lệ là mẹ Thu Mộc Trân thì Tôn Vũ Hào đã đạp cho bà ta một cái rồi.
Bà ta còn mặt mũi để nói như vậy sao?
Nếu không phải bà ta gọi nhiều món như vậy, lại còn đập vỡ ly trà của người ta, lại còn tham lam rượu của người ta thì bọn họ đâu có rơi vào bước đường cùng này?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất