Tiền Bối Xin Hãy Uống Thuốc

Tôi nhìn điện thoại, quả nhiên không có tín hiệu.

  

  Mễ Nghiên nhìn tôi, vẻ mặt khó xử, tỏ ra có chút chán nản: “Ừm, được rồi, em biết rồi.”

  

  Thấy cô ấy cúp máy, tôi lo lắng hỏi dồn: “Thế nào rồi? Bọn họ đến đâu rồi?”

  

  “Khiêm ca nói hôm nay anh ấy có việc, có thể sẽ đến muộn, cũng có thể… không đến nữa.”

  

  “Thế còn Tư Minh Húc thì sao?” Tôi lại hỏi.

  

  Cô ấy lắc đầu: “Cái này, anh ấy không nói.”

  

  Tôi và Mễ Nghiên phơi nắng ở bờ biển suốt cả buổi sáng, vẫn không đợi được Cố Khiêm Chi và Tư Minh Húc. Đến chiều, thời tiết đột ngột thay đổi, trông như sắp có một cơn mưa lớn.

  

  Mễ Nghiên có chút lo lắng: “Tiểu Mộ, hay là chúng ta đi thôi, có lẽ bọn họ sẽ không đến đâu.”

  

  Tôi không cam tâm, cầm điện thoại lên gọi cho Cố Khiêm Chi một cuộc, nhưng mãi không có ai bắt máy. Lúc này, mọi người trên bãi biển gần như đã thu dọn đồ đạc để quay về, chỉ còn lại lác đác vài du khách.

  

  Mễ Nghiên lại giục: “Đi thôi, Tiểu Mộ, sắp mưa to rồi.”

  

  Khó khăn lắm mới hẹn được Tư Minh Húc, nhỡ đâu anh ấy và Cố Khiêm Chi đang trên đường đến bãi biển Hải Tân, mà tôi lại đi mất, vậy chẳng phải rất đáng tiếc sao? Thế là tôi quyết định đợi thêm một lát nữa.

  

  Mễ Nghiên không thể hiểu được tâm trạng của tôi, nói: “Tiểu Mộ, có cần thiết phải thế không? Lần sau không thể hẹn nữa sao? Hơn nữa cậu và Tư Minh Húc cũng chỉ mới gặp nhau có vài lần, sao cậu lại thích anh ấy đến vậy?”

  

  Mễ Nghiên hoàn toàn không biết sự thật, thật ra tôi và Tư Minh Húc không chỉ gặp nhau một lần, lần đầu tiên tôi gặp anh ấy cũng không phải vào ngày Mễ Nghiên bị đuối nước.

  

  Đó là chuyện của học kỳ trước, tôi đi cùng Mễ Nghiên đến thư viện để ôn tập, tôi ngồi cùng cô ấy cả ngày, ngồi đến giữa chừng thì ngủ quên mất. Không ngờ người phụ nữ Mễ Nghiên kia lại vội vàng đi xem buổi liên hoan tốt nghiệp của khoa, cũng không gọi tôi dậy, hại tôi ngủ cả đêm, đến khi tôi tỉnh dậy, mới phát hiện ra mình đang nằm trên lưng một nam sinh.

  

  Tôi hoảng hốt, ôm ngực, cố gắng giãy giụa, vốn định đá anh ta một cái thật mạnh, mắng đồ lưu manh, nhưng khi ánh đèn đường chiếu vào mặt anh ta, tôi sững người.

  

  Tôi chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt nào trong trẻo đến vậy, sáng ngời như ánh trăng đêm đó, bên trong dường như ẩn chứa ý cười bẩm sinh: “Xin lỗi, thư viện đóng cửa rồi, hơn nữa mọi người đều không gọi cậu dậy được, tôi đành phải cõng cậu ra khỏi thư viện…”

  

  Tôi ngây người nhìn anh ấy, mãi sau mới ồ lên một tiếng.

  

  “Nếu cậu không tỉnh lại, có lẽ tôi đã phải đưa cậu đến phòng y tế rồi.” Anh ấy lại nói.

  

  Dưới ánh đèn đường mờ ảo, tôi nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh ấy mà ngẩn ngơ, tim cũng đập ngày càng nhanh.

  

  Chẳng lẽ, đây chính là cái gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên? “Vậy tôi đi trước đây, cậu một mình có thể về được chứ?” Thấy tôi mãi không trả lời, anh ấy lại nói.

  

 

Ads
';
Advertisement