Tiểu Thư Máu Lạnh

Tôi bắt đầu có chút hưởng thụ kiểu quan hệ như thế này với Bạch Vi rồi, càng ngày càng thích trêu ghẹo cô ta, thích nhìn dáng vẻ giận đùng đùng của cô ta, cảm giác này thật sự là không tồi chút nào.

 

Lẽ nào, tôi thật sự là đã có hơi thích cô ta thật rồi sao? Nhưng dự định ban đầu của tôi chỉ là muốn trả thù cô ta, khiến cô ta yêu tôi, sau đó tàn nhẫn vứt bỏ cô ta, khiến cho cô ta buồn tủi, khiến cho cô ta đau lòng.

 

Nghĩ đến đây, tâm trạng của tôi có chút phức tạp, cũng nghĩ không ra nguyên do gì.

 

Về đến phòng trọ, tôi có chút mệt mỏi, muốn đi tắm rồi đi ngủ luôn.

 

Nhưng khi còn chưa kịp vào phòng, Ngô Thừa Chí chạy từ trong phòng của hắn ra, vừa có chút căng thẳng vừa có chút ngoan ngoãn nói: “Phương Dương, vừa nãy tôi cãi nhau với Chu Miểu, cô ấy chạy ra ngoài rồi, trên đường về anh có gặp cô ấy không?”

 

Tôi ngơ ngác một lúc và nói: “Có gặp đâu.”

 

“Haiz……” Ngô Thừa Chí có chút luống cuống, “Phải rồi, điện thoại của tôi bị cô ấy cầm ra ngoài rồi, có thể cho tôi mượn điện thoại của anh gọi cho cô ấy được không? 

 

Anh xem… phòng của Chung Lâm bọn họ đều đóng cửa rồi, không biết đã ngủ chưa nữa, tôi cũng ngại làm phiền họ, chỉ có thể hỏi mượn điện thoại của anh thôi.”

 

Tôi có chút cạn lời: “Đừng gọi nữa, nhanh đuổi theo cô ấy đi?”

 

Sắc mặt Ngô Thừa Chí lộ rõ vẻ căng thẳng hơn: “Nếu đuổi theo… Tôi không biết phải đi đâu tìm cô ấy đây, vẫn cứ… nên gọi một cuộc điện thoại trước đã nhỉ, nếu như cô ấy không nghe điện thoại thì tôi sẽ đuổi theo sau.

 

”Trong lòng tôi không thể không có chút khinh thường, một thằng đàn ông mà vâng vâng dạ dạ chả ra thể thống gì, nhưng tôi không nói ra, cũng không từ chối, lấy điện thoại ra và mở khóa xong thì đưa cho hắn.

 

“Cảm ơn, cảm ơn anh, Phương Dương.” Ngô Thừa Chí cầm lấy điện thoại, mở bàn phím điện thoại ra nhập vào một dãy số.

 

Không lâu sau, điện thoại đã kết nối được, Ngô Thừa Chí nói với điện thoại bằng giọng gần như khổ sở van nài: “Alo, vợ ơi, em đi đâu rồi?”

 

Tôi đứng bên cạnh nghe thấy giọng của Chu Miểu trong điện thoại, tôi thấy nếu tôi vẫn đứng bên cạnh nghe thì Ngô Thừa Chí sẽ ngại, bèn đi vào phòng của mình và lấy quần áo đi tắm.

 

“Phương Dương, cảm ơn anh, tôi gọi điện thoại xong sẽ trả lại anh sau được không?” Ngô Thừa Chí hỏi sau lưng.

 

“Không sao, anh cứ dỗ Chu Miểu về trước đã.” Tôi lấy xong quần áo để thay khi tắm, đợi vài phút thấy Ngô Thừa Chí vẫn đang ở phòng khách nói chuyện điện thoại với Chu Miểu, chắc là trong chốc lát sẽ không nói chuyện xong được, tôi liền đi thẳng vào nhà vệ sinh tắm cái đã rồi nói sau.

 

Trong lúc đó, ngoài tiếng bước chân của Chung Lâm mở cửa bước ra ngoài ra thì chỉ có mỗi tiếng của Ngô Thừa Chí đang dỗ vợ.

 

Tôi tắm xong, đi ra ngoài thì thấy Ngô Thừa Chí đã nói chuyện điện thoại xong rồi, đang cầm điện thoại đứng ở phòng khách với vẻ mặt căng thẳng, buổi đêm của tiết trời tháng tư ở Thịnh Hải rất mát mẻ, nhưng quần áo trêи người hắn thì lại ướt nhẹp hơn nửa rồi.

 

“Phương Dương, điện thoại của anh, cảm ơn anh, tôi phải ra ngoài tìm Chu Miểu thôi.” Ngô Thừa Chí cầm điện thoại nhét vào tay tôi, sau đó vội vội vàng vàng kéo cửa ra và chạy ra ngoài.

 

“He.” Tôi bất giác lắc đầu và bật cười, thật sự là chưa từng thấy một thằng đàn ông nào sợ vợ như vậy.

 

Vừa định đóng cửa lại, Chung Lâm và Lý Phương Phi từ trong phòng của bọn họ bước ra, tò mò hỏi: “Phương Dương, Ngô Thừa Chí và Chu Miểu làm sao thế? Cãi nhau à?” Tôi gật đầu: “Đúng đấy, hai người ở nhà mà không nghe thấy tiếng cãi nhau à?”

 

Chung Lâm và Lý Phương Phi ngơ ngác nhìn nhau: “Đâu có nhỉ, bọn em đóng cửa suốt, không hề nghe thấy tiếng cãi nhau nào, có thể là bọn họ cãi nhau ở trong phòng rồi.”

 

“Ừ, Ngô Thừa Chí đuổi theo Chu Miểu rồi, không sao đâu, yên tâm đi.” Tôi không muốn can dự quá nhiều vào những chuyện cãi vã này, liền đi vào phòng, đóng cửa lại chuẩn bị nghịch điện thoại một lát thì cũng đến giờ đi ngủ rồi.

 

eyJpdiI6ImpEOU9Mc3VMTGN1QVQ1M2REeWtlY3c9PSIsInZhbHVlIjoiQno5cDlGZ2xRZXVFYXdDeDNvM1FcL1h0aUxuMms3akg4dWRnU0N3SmU3OTlwaVF0RVVIS2pkR203Z2tiWEpITnphVW8xVUNWXC95ditTVHpUR3JsTno0QVwvbHBJOUZCU1Z2SEZVOG1wXC9xVUNnVnpETDgwOE8yM25BRG9JMVpoUkdOVHBySllsNjhUbW9SOWdIdU9FMldZV0Nkd2J2K2lhME15em9nXC9KWFM5UW5tc0JaRkVpK0JjWmZpQzlMK2xFV2VFeUhGSnZ6UDE5akFMY0IzQkZ5ck1URE9ia3kzTVVqM0JoamhPYzlkQWVFdEJrczZLcURNRkl2NmtPdDNqdFpaNXA1aE8wZ29IR3dxMTNqUE5cL01wZks1MU9IYUFrMlVoa1wvUmpwVnZ0TkN3PSIsIm1hYyI6IjRiZGUzMWUzYWUzNDZmYWU0YjM2YzhlNDAyNTcyNWZjZGU0NTZlOWUyZGJkZGVlMjhhOTkwMDQ4ZTdmYmFmMzYifQ==
eyJpdiI6Ik05S2x0TjZyUjBcL3RPMTIxaWNUQUdRPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ilp1OXdrWGViSldOUmZmS3E3eGFKeUF4THlTazJuQWNrVXUyUG5LdkxWbWU3a0xtZ3BxSDJpWEx1cmN6XC9uNmlqcFBcL09NcERZR0Zud1JGTTBZbUNPRGc9PSIsIm1hYyI6IjY4NTc4N2E4MTAzMDgzZDMzNTY3NTk1YmZhY2U3ZTdkMWE1YTQ3ZmU2MWNkODA5ODcyZWRhYjY1N2I4MmZiM2MifQ==

Sáng ra lúc tôi ngủ dậy, những ngày bình thường thì bọn họ cũng ngủ dậy vào tầm này, nhưng tôi không hề thấy bọn họ đâu, trong phòng cũng không có động tĩnh, hình như là cả đêm hôm qua bọn họ vẫn chưa về nhà.

Ads
';
Advertisement