“Hừ! Mẹ kiếp, mày còn ngụy biện nữa.” Tào Văn Hoài tức giận chửi một câu, nhưng không nói tên trang web ra. Có lẽ gã sợ bị người của Phần mềm Trí Văn nghe được, sau đó cũng lần lên mạng xem.
Trong lúc bất đắc dĩ, tôi chỉ có thể đi về chỗ làm việc của mình, nói: “Anh đi theo tôi, vào máy tôi xem.”
Tào Văn Hoài lại chửi thêm vài câu, sau đó đi theo tôi.
“Mọi người về vị trí làm việc đi.” Bạch Vi lạnh lùng nói với các đồng nghiệp đang đứng vây xem, chờ sau khi họ đã giải tán đi làm việc hết, bấy giờ cô ta mới đi theo chúng tôi.Tôi quay về chỗ làm việc của mình, lấy được tên trang web và video theo lời của Tào Văn Hoài.
Tìm kiếm một lúc, sau đó tôi đã nhìn thấy một video cực kỳ quen thuộc.Tôi thầm thấy kinh ngạc, vội vàng nhấn mở video thì nhìn thấy một vũ công nam mặc quần tam giác đang ưỡn ẹo múa cột, ngoài ra còn có từng cặp nam nam đang trò chuyện thân mật, trong đó có Tào Văn Hoài và Alava.
Đây chính là đoạn video mà tôi đã quay tại quán bar đồng tính ở Xiêng La, nội dung không sai lệch chút nào.Hơn nữa, gương mặt của Alava còn không được làm mờ.Tôi ngẩn ngơ ngồi trên ghế, nhìn chăm chú vào đoạn video vẫn đang phát.
Bạch Vi đi đến phía sau tôi, nhìn một lúc, lập tức buột miệng hỏi: “Phương Dương, chuyện này là thế nào? Sao anh có thể đăng công khai đoạn video này?”
Tào Văn Hoài ở một bên hừ lạnh: “Vì tôi đã đắc tội với nó ở Chiêng May, nên nó đang trả thù tôi, không giữ cho tôi một chút thể diện nào, làm đến mức tuyệt tình như vậy. Nó chính là thằng tiểu nhân lòng dạ hẹp hòi vô sỉ bỉ ổi!”
Bạch Vi lại hỏi: “Phương Dương, sao anh lại làm như vậy? Anh có biết chuyện này chẳng những ảnh hưởng đến phó tổng giám đốc Tào, mà còn xúc phạm tới ông Alava nữa không?”
“Đm, im miệng hết cho tôi! Chuyện này căn bản không phải ông đây làm.”
Tôi không nhịn thêm được nữa, tức giận chửi bới, sau đó tiếp tục đào nhanh suy nghĩ. Sao lại thế này? Rõ ràng tôi không đăng clip này lên mạng, tại sao giờ lại thành thế này?Tôi cũng không lưu video vào máy tính, đặt mã xong là tôi đăng lên trang lưu trữ trên mạng rồi. Không lẽ mật khẩu tài khoản lưu trữ trên mạng của tôi bị hack rồi?
Nghĩ đến đây, tôi vội mở trang web lưu trữ ra, đăng nhập tài khoản, trang lưu trữ lập tức mở ra, mật khẩu vẫn đúng. Tôi lại xem lịch sử thời gian đăng nhập, hiển thị thời gian đăng nhập lần trước chính là lúc tôi làm xong video và đăng lên tối qua.
Cũng có nghĩa là Icloud không bị lấy cắp, mà clip tôi up lên đây đã được mã hóa, điều này hoàn toàn có thể loại trừ. Không lẽ tối qua, có người dùng phần mềm khôi phục số liệu để tìm lại clip mà tôi đã xóa trên máy tính này sao? Là ai nhỉ?
Sao đối phương lại biết tôi chỉnh sửa video trêи chiếc máy tính này? Đúng rồi, điện thoại! Lúc ở Chiêng May, tôi đã nói với Tào Văn Hoài là tôi có video gã và Alava ở quán bar đồng tính, chắc chắn gã biết tôi dùng điện thoại quay và biết tôi lưu nó trong điện thoại.
Vả lại, ngoài Lâm Lạc Thủy có mặt ở đấy lúc đó ra, còn có vài cấp dưới của gã nữa, có khả năng những người này cũng đã nghe thấy.
Nhưng là ai đây? Ai đã động vào điện thoại của tôi? Nghĩ đến đây, tôi lập tức nghĩ tới Ngô Thừa Chí.
Tối qua, hắn mượn điện thoại của tôi gọi cho ai đó, hơn nữa vẻ mặt rất căng thẳng.
Tôi tắm mất mười mấy phút, khoảng thời gian này đủ để hắn tung clip lên mạng.Còn nữa, tối ngày hôm trước, sau khi nhìn thấy tôi đánh tên cặn bã đó, hình như Ngô Thừa Chí rất sợ tôi.
Lúc đó, tôi chỉ thấy hắn rất kỳ lạ.Nhưng tôi với hắn mới quen biết vài hôm, sao hắn lại biết chuyện của tôi? Và sao biết tôi và Tào Văn Hoài có xích mích, đồng thời tôi có video của gã? Không lẽ là Cung Chính Văn? Nghĩ đến đây, tôi nghiêng đầu nhìn Tào Văn Hoài vẫn đang chửi bới tức giận, nói: “Anh có quen ai tên là Ngô Thừa Chí không? Hắn rất cao, ít nhất cũng một mét tám lăm, dáng người hơi ục ịch.”
“Không.”
“Nghĩ lại đi, rốt cuộc có quen không?”
“Tao đã bảo không rồi cơ mà. Có phải mày định kiếm đại một người ra để ngụy biển là người khác đăng lên không?”
Tôi không nhịn được kéo lấy cổ áo của Tào Văn Hoài, nén giận nói: “Mẹ nó nữa, đầu mày có vấn đề à? Nếu là ông đây làm, hôm qua còn đi tìm mày làm gì? Ông đây dám làm dám chịu, nếu muốn xử mày, còn cần phải giấu giếm thế à?”
Bạch Vi ở một bên quát lên: “Phương Dương, anh làm gì thế? Bình bĩnh, đừng động tay động chân.”Tôi không để ý tới cô ta, chỉ nhìn chằm chằm vào Tào Văn Hoài, hỏi: “Chuyện video, mày có nói cho Cung Chính Văn biết không?”
Tào Văn Hoài không dám động đậy, gật đầu lia lịa: “Có, lúc ở Chiêng May, tao có kể chuyện clip cho hắn ta nghe.”
“F*ck! Mày đúng là thằng ngu.” Tôi đẩy gã ra, sau đó tức giận chửi bới.
“Còn ai vào đây nữa.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất