“Tôi vừa vào tù chưa được bao lâu, cô đã qua lại với Tào Văn Hoài, đối với cô mà nói lời hứa chỉ là nói chơi thôi sao? Là ai thay đổi trước? Cô có tư cách gì mà ở đây khoa tay múa chân với tôi?”
Đối mặt với những lời chất vấn của tôi, dường như Lâm Lạc Thủy không còn lời nào để nói, chỉ nhắm mắt thở dài một hơi, sau đó cúi thấp đầu, cười nụ cười tự giễu mà bi thương.
“Phương Dương.”
Cô ấy đột nhiên ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn tôi, nói: “Thật ra tôi rời xa anh không phải vì anh ngồi tù, anh có muốn biết đáp án thật sự không?”
Tôi ngẩn người, bởi vì không ngờ Lâm Lạc Thủy sẽ đột nhiên nói như vậy, cũng chưa từng nghĩ cô ấy rời xa tôi là vì có nguyên nhân gì khác hay không. Cô ấy rời xa tôi không phải bởi vì tôi ngồi tù, không phải vì muốn tìm một người giàu có hay sao?
Cô ấy từng nói muốn có một căn nhà, không cần hướng ra biển, cũng không cần quá lớn, chỉ cần có thể yên ổn vun đắp tình yêu của chúng tôi.
Cô ấy cũng từng nói muốn có một chiếc xe, không cần quá xa hoa, cũng không cần quá đẹp đẽ, chỉ cần tôi có thể lái xe đưa cô ấy đi làm, hôn tạm biệt cô ấy ở bên đường giống như những người đàn ông khác.
Mà tôi chỉ là một người bình thường xuất thân từ nông thôn, hai chuyện này tôi đều không làm được.Nhưng tôi của trước kia vẫn luôn nỗ lực theo hướng đó, muốn cho cô ấy một cuộc sống hạnh phúc mà cô ấy mong muốn.
Tôi quả thực đã đi vào quỹ đạo đó, làm việc bốn năm, thời gian và công sức tôi bỏ ra nhiều hơn người khác, tăng ca và chủ động đi công tác đối với tôi mà nói đã trở thành thói quen, thậm chí đa số những ngày lễ tôi đều vùi đầu vào công việc.
Thông qua sự cố gắng, học tập và thăng tiến không ngừng, tôi đã nhận được thành quả, đạt được thành tích tiêu thụ nhất định.
Hơn nữa, tôi chưa bao giờ tiêu tiền linh tinh, ngoại trừ gửi một khoản tiền về quê cho cha mẹ xây nhà mới ra, số còn lại tôi đều tiết kiệm để mua nhà và xe cho Lâm Lạc Thủy.
Như vậy còn không đủ hay sao? Cô ấy còn có lý do gì để rời xa tôi? Tôi muốn biết đáp án.
“Vì sao?” Tôi cố giữ bình tĩnh hỏi Lâm Lạc Thủy.Cô ấy không nói, chỉ nhìn tôi đăm đăm.Xung quanh đã rất nhiều đồng nghiệp Phần mềm Trí Văn tụ tập.
Bạch Vi và Tào Văn Hoài cũng đứng ở hành lang nhưng không đi qua đây, cũng không mở miệng nói gì, chỉ lặng lẽ đứng nhìn chúng tôi. Dần dần hình như vành mắt của Lâm Lạc Thủy đã đỏ lên.
Cô ấy cúi đầu, như muốn giấu đi nước mắt ở khóe mi, giọng nói bình tĩnh cất lên: “Phương Dương, chúng ta ở bên nhau từ năm tư đại học đúng không. Lúc đó anh thông minh, cần cù, nỗ lực hơn rất nhiều người, tôi rất thích anh của lúc đó. Nhưng khi ra đời làm việc, tôi dần thấy không thích những ưu điểm ấy của anh nữa, thậm chí còn hơi thấy ghét.”
“Bởi vì thời gian anh về nhà ngày càng muộn, thời gian ở bên tôi cũng ngày càng ít, thậm chí ngày lễ cũng không ở bên cạnh tôi mà bận bịu tặng quà cho khách hàng của anh và đi chơi cùng họ. Anh không còn quan tâm tôi như trước kia nữa và cũng không quan tâm đến cảm nhận của tôi, trong thế giới của anh chỉ còn làm việc kiếm tiền.”
Nói xong, Lâm Lạc Thủy lau gò má và vành mắt, hít sâu vào một hơi, sau đó ngẩng đầu lên, cố nặn ra một nụ cười trên gương mặt vẫn in dấu nước mắt, nói: “Phương Dương, anh còn nhớ có một lần anh đi công tác, chúng ta cãi nhau qua điện thoại không? Anh nói tôi đừng làm loạn, tôi thực sự không nhịn nổi nữa đã mở lời nói chia tay với anh, anh còn nhớ không?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất