Tiểu Thư Máu Lạnh

Sau khi nhìn thấy tôi, cô ấy mỉm cười ngọt ngào: “Phương Dương, là anh à, thì ra trưa anh hay về nhà nghỉ ngơi à.”

 

Tôi nhìn kỹ vào đôi mắt của cô ấy: “Chiều phải đi công tác, nên tôi về thu dọn đồ đạc. Đúng rồi, Ngô Thừa Chí và Chu Miểu đâu? Phòng họ làm sao thế này?”

 

Chung Lâm có vẻ buồn bã: “Họ chuyển đi rồi, hôm nay tôi nghỉ ở nhà, buổi sáng thấy họ vội vội vàng vàng dọn đồ, nói có một người bạn giới thiệu cho họ công việc tốt hơn ở thành phố khác, nên họ chuyển đi.”

 

Tôi không vội lên tiếng, chỉ nhìn Chung Lâm chăm chăm.

 

“Phương Dương, anh sao thế? Sao lại nhìn tôi như vậy?” 

 

Chung Lâm có vẻ hơi căng thẳng.Sau khi xác định cô ấy không nói dối, tôi áy náy mỉm cười: “Không có gì, chỉ là tự nhiên thấy hơi xúc động. À, họ có đưa hợp đồng thuê nhà cho cô không?”

 

“Có, tiền cọc cũng đưa cho tôi luôn rồi.”

 

“Có thể cho tôi xem hợp đồng được không?” 

 

Chung Lâm tỏ ra hơi khó xử: “Việc này… Xin lỗi, họ nói không được đưa hợp đồng cho bất kỳ ai xem.”

 

Tôi thấy hơi bó tay, suy nghĩ một lát, nói: “Chung Lâm, lý do họ chuyển đi không phải là tìm được một công việc tốt hơn ở thành phố khác, mà là vì tôi. Bọn họ đã làm chuyện có lỗi với tôi, sợ tôi trả thù, nên mới dọn đi nhanh chóng như vậy. Tôi muốn tìm họ, trong hợp đồng chắc có thông tin cá nhân của họ, nên cô cho tôi xem được không?”

 

Nghe tôi nói xong, Chung Lâm có vẻ khó tin: “Anh nói… chị Chu Miểu và Ngô Thừa Chí đã làm chuyện có lỗi với anh, sau đó mới chuyển đi?”

 

Tôi gật đầu: “Ừm, tôi có lưu một đoạn clip riêng tư của khách hàng trong điện thoại. Tối qua, Ngô Thừa Chí mượn máy của tôi, nhân lúc tôi đi tắm, anh ra đã lén trộm đoạn clip đó, sau đó tung lên mạng công khai chuyện riêng tư của khách hàng của tôi. Bây giờ, chuyện đang diễn biến rất phức tạp, tôi có thể bị đuổi việc vì chuyện này, nên tôi muốn tìm họ.”

 

Đầu tiên, Chung Lâm ngẩn ra, sau đó bừng tỉnh: “Bảo sao tối qua lúc tôi ra ngoài rót nước, nhìn thấy Ngô Thừa Chí cắm một sợi dây cáp usb vào điện chiếc điện thoại. Lúc đó, tôi còn tưởng là điện thoại của anh ta, nên không hỏi, thì ra là anh ta ăn cắp clip của anh.”

 

Nói đến đây, Chung Lâm lại đổi giọng: “Nhưng tại sao anh ta phải làm vậy? Làm thế thì anh ta được lợi lộc gì? Hay là trước kia anh ta có thù hằn gì với anh?”.

 

“Anh ta không có thù oán gì với tôi cả, nhưng lúc trước tôi từng đắc tội với một người có tiền. Chắc anh ta đã bị người đó mua chuộc, bằng không sao lại không lấy tiền thuê nhà và tiền đặt cọc mà đột nhiên dọn đi.”

 

“Sao anh ta có thể như vậy? Sao trước kia tôi không phát hiện ra anh ta và Chu Miểu là loại người như vậy chứ, thật đáng ghê tởm. Anh đợi một chút, tôi đi lấy hợp đồng cho anh.”

 

Chung Lâm vừa nói một cách tức giận, vừa xoay người đi vào phòng. Không lâu sau, cô ấy lấy một bản hợp đồng và mấy tờ biên lai ra đưa cho tôi.Tôi lật ra xem qua, hợp đồng là do Ngô Thừa Chí kí, có tên họ, số điện thoại và số thẻ căn cước, nhưng số thẻ căn cước đã bị xóa đi bằng bút bi.

 

Vết mực còn rất mới, rõ ràng là vừa mới xóa vào lúc sáng, anh ta sợ tôi tra ra tư liệu của anh ta thông qua số thẻ căn cước.Mấy tờ biên lai kia là biên lai đặt cọc do chủ nhà viết, còn có số tiền thuê nhà của tôi, Chung Lâm và Lý Phương Phi trả cho anh ta, trêи đó không có thông tin gì có giá trị.

 

Xem ra phải nghĩ cách khác thôi. Chuyện này không cần tìm thám tử tư, bởi vì không cần điều tra nhiều tài liệu phức tạp, không nhất thiết phải tốn nhiều tiền như thế, tôi nhờ bạn bè tra giúp là được. Trong đầu tôi lập tức nghĩ tới một người bạn quen từ thời trung học và luôn có mối quan hệ rất thân thiết với tôi.

 

Cậu ta tên là Đàm Hữu Ngân, không ở Thượng Hải mà đang ở quê nhà Quế Ninh, anh rể cậu ta là người thuộc hệ thống công an địa phương.Lát nữa, tôi gọi điện thoại cho cậu ta nhờ tìm giúp là được.Nghĩ đến đây, tôi trả lại hợp đồng và biên lai cho Chung Lâm, sau đó hỏi: “Cô biết Ngô Thừa Chí và Chu Miểu là người ở đâu không?”

 

Chung Lâm gật đầu: “Có, ở Quế Ninh, hai người họ đều là người Quế Ninh.”

 

Tôi hơi ngây ra, bọn họ lại là đồng hương của tôi.Trước khi dọn vào đây ở, Chu Miểu không yêu cầu tôi giao thẻ căn cước bản photo.

 

Vì mới dọn vào ở được vài ngày, thời gian tiếp xúc ít, lúc nói chuyện không hỏi đến quê quán của nhau nên hẳn là bọn họ không biết tôi cũng ở Quế Ninh.Vậy xem ra chuyện này dễ xử lý hơn rồi.“À, Phương Dương, vừa rồi anh nói có khả năng sẽ bị công ty sa thải, sự việc nghiêm trọng đến vậy sao?” 

 

Chung Lâm đột nhiên hỏi. “Ừm, vốn dĩ sự việc không nghiêm trọng cho lắm, nhưng vì tôi đã đắc tội với người có tiền đó, nên chắc chắn hắn ta sẽ làm lớn chuyện này lên, có lẽ tôi sẽ bị đuổi việc.”

 

“Vậy phải làm sao?”

 

“Không sao, đuổi thì đuổi thôi, cùng lắm thì tôi tìm một công việc khác.

 

eyJpdiI6ImZxNm1ndFY2QmxqSHdZeWJcLzNYTFlRPT0iLCJ2YWx1ZSI6InlNRTNZdWt4Vmd3Nzg2N3I0NVlNQ2FHT3JGUnp2azBIcG9IaW82Uko1K2wxQkpBRU0xblBGbERoMUR6UXUwWmJXNjRpZHpac21VZ1dzbWdUUlRzRVk5czFncTN4bVVrQnJpQkZhdUZvVHEwQTlYVHk0b21EVnh4WGlvdUVaZjRVbW0xaXVDVUZaVXkzdVhjR0EwQVd1ZHFIdmtuTlwvOWF6eTI3QndJYitLem1naFwvK0lJYmJUanl3UjNYM3lWR2xNVXdxZ2NrSyt0SFwveGVrUWViQytBajJ5MWxacWtqSXlsTEpJenBFZllqd1dTWWVlSm1pOUhcL21xR3RcLzh2VG53R254YlhWaUJsMDFxN1wvdlRCa1wvVzFocElZTEQ0TnozakM3M1pxVE4wSnY2MXkzRkN4ZWZzS3M4ZDRTWkw0dEY2Y1BrZWJkMFY3ZTRuZXNVNmJINU5HZnc9PSIsIm1hYyI6IjcyNTY1Nzc4YjMxZmI2M2UzZWRhZTY0NDYwNDc2YjI5OGQ1NGNiMDllMWVkNjA4ZTIxOThkYzI2Y2I2MTkwZDQifQ==
eyJpdiI6IiswSGJlaWYyTU9XWEhVSWJ6WGxMb3c9PSIsInZhbHVlIjoiS1wvcTZiZFgwNmxGUVwvUnU1YjlMdktxdlFmMnZSXC92ZHFZNHVlUDB2NXZ3MVNMT0EySUdJd3NYRHJKeXpcL3RqTVM3Q0V2eStcL2M0UU1uQ2RKemwxSTJGUT09IiwibWFjIjoiZWY1MDY5YzkwMDFiMmY4MjNmZjAxNThiZjZhOGU4ZDdkZjE5ZTAyNGY0ZGUxZGEzMDg4MWJhYWViN2M4ZDQyOCJ9

“Ừm… À, tôi có thể đến công ty các anh giải thích rõ sự việc mà. Là tôi tận mắt nhìn thấy Ngô Thừa Chí lấy cắp video. Công ty các anh là Phần mềm Trí Văn đúng không?”

Ads
';
Advertisement