Tiểu Thư Máu Lạnh

Nếu chỉ có một người thì cắt đuôi người này không phải vấn đề gì to tát, không cần biết kẻ này là sát thủ chuyên nghiệp hay bảo kê quèn, nếu một đấu một, tôi chưa từng sợ ai cả, cùng lắm thì lấy mạng mày đổi mạng tao, xem thằng nào sợ trước.

 

Nhưng cắt đuôi không có tác dụng nhiều lắm, nếu lợi dụng được người này thì…Đây là cơ hội để thắng được ván này, nên thử xem sao.

 

Xác định được ý đồ, tôi tiếp tục rồ ga phóng về phía Bắc của thành phố.

 

Thành phố Chiêng May không quá rộng, chưa được bao lâu sau tôi đã ra tới vùng ngoại ô, lái về phía dân cư thưa thớt, mà cái đuôi đó vẫn luôn theo sau.

 

Sau chừng nửa tiếng đồng hồ, tại một giao lộ, tôi ngoặt sang con đường dẫn tới một khu rừng.

 

Nơi này gần như không có người qua lại, rất hợp để ra tay đánh người.

 

Đúng lúc này, tôi lại nhận được điện thoại của Bansha, ông ta gần như vừa khóc vừa nói rằng ông ta đã liên lạc với đối phương, đồng ý tất cả điều kiện của đối phương.

 

Nhưng đối phương không chịu thả người ngay mà nhất định phải nhìn thấy tôi gãy chân mới được.

 

Tôi khuyên Bansha nên bình tĩnh lại, bảo ông ta sắp xếp một ít thuộc hạ truy tìm khắp Chiêng May, dùng để đánh lừa đối phương, đồng thời tiếp tục tìm kiếm lên thượng nguồn sông Mae Ping.

 

Sau khi ngắt cuộc gọi của Bansha, nghĩ kỹ lại, tôi có mối quan hệ với Suchat ở đó, dù cho Bansha thêm mười lá gan ông ta cũng không dám ra tay với tôi, nếu không mọi chuyện không chỉ đơn giản là mất một đứa con trai.

 

Đồng thời, tôi cũng không thể mất trắng một cái chân được.

 

Cứ xử lý thằng nhãi sau lưng đã.

 

Càng đi sâu càng hẻo lánh, khi đã không nhìn thấy bất kỳ chiếc xe nào trêи đường, tôi đột nhiên bóp phanh, quay đầu, sau đó lại vít ga lần nữa, lao về phía thằng nhãi đang đi sau mình.

 

Dường như thằng nhãi đó đờ ra khiến tay lái loạng choạng trong thoáng chốc, nhưng hắn ta không quay đầu, mà vẫn duy trì tốc độ, tiến về phía trước.

 

Tôi nhắm đúng đầu xe vào phía đối phương, sau đó lại vít ga, từ từ tăng tốc.

 

Khi chỉ còn cách hơn hai mươi mét, dường như tên này nhận ra điều gì đó, nhưng không tránh né, mà cũng nhắm thẳng đầu xe vào phía tôi rồi lên ga thật mạnh, trông như định liều mạng với tôi vậy.

 

Trái tim tôi đập điên cuồng, cắn răng cắn lợi, vẫn nhắm thẳng đầu xe vào phía kẻ theo dõi, đồng thời tiếp tục tăng tốc.

 

Khoảng cách hơn hai mươi mét ngắn ngủi được rút ngắn trong chớp mắt, khi hai chiếc xe sắp đ.â.m vào nhau trong tư thế đối đầu, hắn ta đột nhiên lắc đầu xe, chật vật b.ắ.n thẳng qua người tôi.

 

Tôi vội vàng thả tay ga, từ từ đạp phanh.

 

Âm thanh chói tai khi phanh gấp và bánh xe ma sát với mặt đường vang lên sau lưng, sau đó là một tiếng “rầm” rất lớn, thêm cả âm thanh khi có người ngã xuống đất.

 

Tôi giảm tốc độ, quay đầu xe, nhìn thấy chiếc xe máy của thằng nhãi kia đ.â.m vào gốc cây khô bên đường, còn người không thấy đâu nữa.

 

Tôi chậm rãi lái xe tới đó, bấy giờ mới thấy một người đang nằm trêи nền đất cách gốc cây kia chừng mười mét.

 

Lần này coi như tôi thắng cược rồi.

 

Sau khi nhìn lại hai bên đường, xác nhận không một ai chứng kiến được cảnh này, cũng xác nhận rằng trêи đoạn đường này không có máy quay giám sát, tôi mới dừng xe, bước tới bên cạnh thằng nhãi kia.

 

Chắc nhờ đội mũ bảo hiểm nên hắn ta chưa chết, đang nằm co giật và rêи rỉ trêи nền đất.

 

Tôi ngồi xổm xuống, gỡ tấm kính chắn đã nứt ra trêи mũ bảo hiểm để nhìn thử.

 

Phía sau tấm kính là một gương mặt xa lạ, m.á.u mũi đang chảy, nhưng hai mắt vẫn mở, dù ánh mắt đã trống rỗng và đờ đẫn.

 

Tôi nhìn lại cơ thể và tứ chi đối phương, phát hiện tay phải và chân phải của hắn ta không thể cử động được, chắc là gãy xương rồi.

 

Vì thế tôi dùng đầu gối đè lên cánh tay trái của hắn ta, đề phòng tên này giãy giụa, sau đó ấn lên đùi và bắt đầu sờ xuống dưới.

 

Khi sờ tới vị trí bắp chân, kẻ theo đuôi đột ngột hét lên một tiếng đầy đau đớn.

 

eyJpdiI6Im5RcmJRTFFheG9UMWxXdnhFb0g5Unc9PSIsInZhbHVlIjoiOThzVFVtb3VOaWpZemI5d09mbXF1dFdlT2ZLcVwvT0xxVk40alUwdytwOWpodUhvbkljRThIZmdHQlAxbVBSeWw2YlhzVGpnU3dGaTBldWVqUWQ3ZFlXR05RTlQ4ZndFaHFwTDMxZkVzdFZwNlJYN2h0THZVVDkzTWtOVlhoZUwrcnkzZ0I5OFVxNDI0M1ZjUDhPWkxSR0I1OXU5SUhKb1lYcytaYlA3VCtxRmxjcUJidlRiUnJtcG13MGxvSGwxeEhlbW96UXN4NXkzTzZUV3ZRMUdpM1A2UG16QlwvZk9KZUhYOURrK0ZoMUhrPSIsIm1hYyI6IjJhYWY4OGQzZDA5YTNjYTliMjM4YWMwYzgyNDk1OGZkMjM4OTkzMTc0MTc1OTZhZTUyZDlhYWQ2YmFiZWYzMTAifQ==
eyJpdiI6IkJhWnFZV2lcL2VFVTM1bUZMYmZZTENRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlZxcTNVdUdheXl6S01GRXdcL2NqVjlISXlqR1pTdHBQcWxXWTYrc1JpdjNVNm12b0VzWUVyTUpcL0dpSlB0N0dHU0NIakFkWjZmVzE3OVkxNnRnXC9cL3NWZz09IiwibWFjIjoiYWZjODJhMGQ0NGE0ZDZiMzMzNjUyMzY2MTdlYjIyYzM5ZjIwZjZkYTJlMTQxYWFjZDkwZjA0ZWQxM2M4MmUzZCJ9

Tôi dùng một tay bịt miệng đối phương, một tay ấn bắp đùi, nhìn người này bằng gương mặt không cảm xúc: “Bọn mày có bao nhiêu người, gồm những ai? Con trai của Bansha đang ở đâu? Nói rõ ràng từng điều một, nếu không mày sẽ hứng đủ đấy.”

Ads
';
Advertisement