Không ngoài dự đoán của tôi thì họ sẽ đăng báo để tuyên dương tôi, phong danh hiệu du khách đẹp trai nhất hoặc dũng cảm nhất gì đó, khéo khi còn được thưởng một khoản tiền cũng nên.
Ngoài ra, cũng vì chuyện này mà Đồng An Chi sẽ mang ơn tôi rất nhiều, nói chung với tôi mà nói thì chuyện này lợi bất cập hại.
Còn về Bansha… Tôi sẽ không yêu cầu ông ta điều gì, dẫu sao sự việc cũng do tôi gây ra.
Nếu không vì lần trước tôi bảo ông ta đánh Cung Chính Văn thì hắn ta đã không đối phó ông ta và con trai Bansha cũng không bị bắt cóc. Cất điện thoại đi, tôi lại kéo tên bắt cóc đó vào trong nhà, xé rách một mảng áo của hắn, để băng bó sơ qua vết thương trên cánh tay.Sau đó, tôi kéo một cái ghế, bảo con trai Bansha ngồi xuống, hỏi nó có đói hay không.
Đó là một đứa trẻ kiên cường và hiểu chuyện, rõ ràng nhìn thấy bánh bao và nước ở trên bàn, nhưng vẫn lắc đầu nói không đói.
Vợ của Đồng An Chi đã bình tĩnh lại, dẫn đứa bé đi tới cảm ơn tôi.Cô ta vẫn giữ máy với Đồng An Chi, sau khi tôi cũng gửi địa chỉ cho Đồng An Chi thì trò chuyện với cô ta một lúc.
Cô ta nói ban sáng, mình dẫn con trai đi du thuyền, ra ven sông ở ngoại ô bắt bướm, vừa hay nhìn thấy mấy tên bắt cóc này nhét con trai của Bansha đang gào khóc vào trong một chiếc ô tô. Lúc đó, cô ta đã lớn giọng chất vấn đối phương, không ngờ đối phương lại xông qua bắt cả hai mẹ con cô ta đi luôn.
Sau khi nhìn thấy cô ta xách túi và đeo đồng hồ hàng hiệu, chúng tra hỏi về điều kiện gia đình của cô ta, sau đó định tống tiền Đồng An Chi. Chúng tôi nói chuyện chừng mười phút, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng động cơ mô tô đang ngày một tới gần.
Tôi bảo vợ Đồng An Chi dẫn hai đứa trẻ trốn vào góc nhà, sau đó tôi cầm s.ú.n.g giấu ra sau lưng, nhìn ra bên ngoài qua khe cửa đổ nát.Chẳng mấy chốc, một chiếc xe con không rõ biển số đã men theo con đường đất phóng như bay tới, phanh kít một tiếng trước căn nhà dột nát, đi phía sau còn có một đội xe mô tô.
Cửa xe mở ra, Bansha cầm một khẩu s.ú.n.g lao nhanh từ trên xe xuống, gọi vào trong nhà: “Dương, cậu Dương.”
Tôi vừa mở cửa, con trai của Bansha đã chạy như bay sượt qua chân tôi ra ngoài, miệng gào lớn lên gọi bố. Hai mắt của Bansha đỏ hoe, ông ta dắt s.ú.n.g vào eo, sau đó chạy tới bế con trai mình lên.
Tên côn đồ không coi trọng đạo nghĩa này cũng có lúc ủy mị.
Thuộc hạ của ông ta lôi một người khá cao hói đầu từ trên xe xuống, đó chính là anh hói bị xe máy đè gãy hai chân. Nhưng mặt mày anh hói bây giờ sưng vù, thậm chí là biến dạng.
Sau khi bị người ta lôi ra ngoài, anh hói ngồi phịch xuống đất như đống bùn nhão, rõ ràng hắn ta đã bị đánh một trận tơi bời.
Vợ của Đồng An Chi dẫn con trai đi đến cạnh tôi, cẩn thận nhìn ra bên ngoài, hỏi: “Anh Phương, chồng tôi đã đến chưa?”
Tôi lắc đầu: “Chưa, nhưng chắc cũng sắp rồi, cô yên tâm. Những người ở ngoài kia đều là bạn bè ở đây của tôi, cô cứ chờ ở trong này đi.”
Nói rồi, tôi đi ra ngoài, nhìn anh hói đang nằm bất động như con lợn c.h.ế.t dưới đất, tôi hỏi Bansha: “Chưa đánh c.h.ế.t đấy chứ?”
Bansha lau khóe mắt: “Chưa, nó chỉ ngất đi thôi.”
“Chưa đánh c.h.ế.t thì tốt! Bảo người của ông giữ lấy hắn, lát nữa cảnh sát sẽ tới.”
Bansha gật đầu, ngoảnh lại hô lên vài tiếng, người của ông ta đều giấu hết d.a.o và s.ú.n.g đi.Sau đó, Bansha lại bế con trai đi tới, căng thẳng nhìn lên bả vai tôi, hỏi: “Dương, cậu bị thương rồi, không nặng chứ?”
Con trai ông ta chen ngang: “Chú bị người xấu c.h.é.m một nhát, chảy m.á.u rồi.”
Tôi mỉm cười xoa đầu thằng bé: “Chú không sao, vết thương nhỏ ấy mà, lát nữa vào viện tiêm và uống thuốc là khỏi ngay.”
Bansha nghiến răng, đột nhiên thả con trai mình xuống, nghiêm túc nhìn tôi, nói: “Dương, cậu đã cứu con trai tôi, tôi không biết phải cảm ơn cậu thế nào. Từ nay trở đi, cậu chính là đại ca của tôi. Tôi giao mạng mình cho cậu, bất kể cậu gặp phải chuyện gì, dù ở Xiêng La hay Hoa Hạ, chỉ cần cậu nói một tiếng, tôi…”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất