Tiểu Thư Máu Lạnh

Đây vốn là một nơi thả lỏng tâm trạng khá tốt, nhưng sau khi băng qua con đường rợp bóng cây tới trang viên, tâm trạng của tôi dần trở nên trầm trọng, thậm chí hơi bất an vì nhìn thấy vài người đàn ông ăn không ngồi rồi đứng ở ven đường.

 

Trang viên đóng chặt cổng, lúc xe của A Việt đến cổng, mấy người bên trong quan sát xe kỹ rồi mới mở cổng cho chúng tôi vào.

 

Trong trang viên đâu đâu cũng có những người nhìn cực kỳ rảnh rỗi nhưng thực chất lúc nào cũng chú ý đến động tĩnh xung quanh.

 

Đây là lần đầu tiên tôi hiểu biết thêm về thế lực của Đỗ Minh Cường, trong ngoài ít nhất cũng có mấy chục người, nhưng ông ta cũng không sợ c.h.ế.t đến nỗi lúc nào cũng muốn một đống người vây quanh bảo vệ mình, thế này chứng tỏ có thể sẽ xảy ra một số chuyện không tốt hoặc đã xảy ra rồi.

 

Xe dừng trước ngôi nhà ngói ba tầng với bờ tường rậm rạp dây thường xuân xanh mướt.

 

Tôi không xuống xe mà cau mày hỏi: “A Việt, có chuyện gì thế?”

 

A Việt hơi lơ mơ: “Anh Dương, chuyện gì là chuyện gì?”

 

“Trong, ngoài trang viên đều có nhiều người như vậy, có phải sẽ xảy ra chuyện gì không?”

 

A Việt thoải mái cười: “Anh yên tâm, anh Cường không sao, chỉ là đột nhiên có mấy người khá đặc biệt đến gặp anh ấy để bàn chuyện mà thôi.”

 

Thấy vẻ mặt tự nhiên của hắn, tôi mới yên tâm đẩy cửa, xuống xe.

 

A Việt nói với hai người đàn ông cường tráng canh gác trước ngôi nhà: “Bạn anh Cường”, rồi dẫn tôi bước vào.

 

Sau khi xuyên qua hành lang với hai bên tường đeo đầy các loại sừng trâu thậm chí là ngà voi, rồi lại băng qua phòng khách cổ kính, A Việt dẫn tôi tới hành lang ở sân sau, bảo tôi ngồi vào bàn nhỏ uống trà ở hành lang, còn hắn thì bước vào vườn hoa ngập tràn hoa tươi.

 

Tôi loáng thoáng nhìn thấy mấy bóng người ở đình nghỉ mát cách vườn hoa không xa, trong đó hình như có một người là Đỗ Minh Cường.

 

Trước kia, tôi biết Đỗ Minh Cường giàu có, nhưng không ngờ người này lại giàu có như vậy.

 

Những người giàu có bình thường đâu có bản lĩnh treo đầy các loại sừng thú, ngà voi trên vách tường ở hành lang, cũng đâu có bản lĩnh trang trí phòng khách bằng nội thất gỗ lim quý hiếm khắc long họa phượng.

 

Vừa mới ngồi xuống được một lúc, một cô gái với chiếc cổ thon dài đeo đầy những chiếc vòng kim loại bưng theo một chiếc đĩa bước tới, sau khi lễ phép dùng tiếng Thái chào hỏi tôi, liền bắt đầu loay hoay bày trí bộ ấm chén lên bàn.

 

Đây là một cô gái thuộc dân tộc cổ dài, lần đầu tiên tôi nhìn thấy, hỏi ra mới biết đây là người giúp việc của Đỗ Minh Cường.

 

Không lâu sau, cô ấy pha cho tôi một tách trà có màu xanh nhạt tươi sáng, cung kính rót cho tôi một chén.

 

Tôi bưng tách trà lên, ngửi thấy hương cỏ thơm, nhấp một ngụm trà, trong miệng tràn đầy dư vị ngọt ngào.

 

Mặc dù không biết nhiều về trà, nhưng mấy năm trước làm kinh doanh tôi thường hay uống, cũng thường mua biếu khách hàng, cũng coi như là yêu thích uống trà.

 

Chỉ có điều suốt mấy năm nay từ khi vào tù đến khi ra tù đã không còn uống nữa.

 

Lần này hiếm có cơ hội tốt như vậy, một cô gái nhẹ nhàng ấm áp giúp pha trà, tâm trạng của tôi cũng thả lỏng hơn, vừa thưởng thức vừa lặng lẽ quan sát tình hình căn chòi đằng kia.

 

Có lẽ khoảng mười phút sau, vài người bước ra từ căn chòi, tiến về phía tôi, dẫn đầu là Đỗ Minh Cường, đi cùng ông ta là một người đàn ông có hình dáng và tướng mạo tương tự, có điều trông trẻ hơn ông ta, độ khoảng 30 tuổi.

 

Tiến lại gần hơn, anh ta nhìn tôi chằm chằm như để đánh giá, nhưng chỉ kéo dài một lúc, sau đó lại làm như thế không thấy tôi.

 

Đỗ Minh Cường mỉm cười ra hiệu vẫy tay với tôi, nói: “A Dương, xin lỗi đã để anh chờ lâu.”

 

Tôi cười nói: “Không sao.”

 

Đỗ Minh Cường bước tới hành lang, sau đó dừng bước, nói với mấy người đi cùng trong đó có người đàn ông có tướng mạo tương tự : “Các vị, tôi xin lỗi, tôi còn có khách, không thể tiễn các vị được nữa.”

 

“Không cần tiễn nữa đâu, Anh ba nên xem xét về đề nghị lúc nãy của tôi nhé.” 

 

Người đàn ông kia không dừng bước vẫn bước ra ngoài, mấy người bên cạnh cũng đi theo anh ta ra ngoài.“Ha ha, tôi sẽ suy nghĩ kỹ, A Việt, thay tôi tiễn khách.”

 

Đỗ Minh Cường cười tít mắt nói, sau đó nhấc chân bước đến bên cạnh tôi, kéo một chiếc ghế và ngồi xuống.

 

Đợi mấy người kia đi ra hết, đến khi chỉ còn lại tôi và Đỗ Minh Cường cùng cô gái cổ dài đang pha trà như cũ kia, tôi mới không nhịn được hỏi: “Người vừa nãy là em của anh à?”

 

Đỗ Minh Cường không vội trả lời, rút một điếu thuốc không rõ nhãn hiệu đưa cho tôi, bản thân cũng châm một điếu và hít một hơi thật sau, sau đó lắc đầu cười một cách kỳ lạ: “Ừ, nó tên là Đỗ Minh Hào, là cậu em nhỏ luôn muốn g.i.ế.c c.h.ế.t tôi.”

 

eyJpdiI6InVnTFZXNHp3a2NabURZY0VJZlwvQk9nPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlZkR1wvKzcxUVFRalpjTmpOU2hjZnhsYVo1bVB5cWI0bE1tVlhBTklLdDM4VDJ2VVlYTXdEUmxCVE1zMmNyaFVvQ2Z5ZWM2Snlxc1lCNnlTcWoyVXRWRGN6ckkwRDQ2c2hoc1VFM2pJTU5zV0w0QVRGeFdHZm5aQTRwSHdRdzVyUXZRczNJYkRwUzlcL1JZVTNDeENLSlNyamltaE1OWTg1U3JCWjlYdlRGdWthcU5qbW81WVFGMzZPSnFlTUNReWIrKzVQXC95V1JaeTRuTlBheUp4TU1uTnZLVEd3cVloOW5cL0I5dnFhbE9RSFFFb0NHdHBIclRhZk1xemw0Mk5lQUFIZnREcHlkd0NHYUdWNjdtcmZ5MFdFM0Zsays5a29kTVhoRGtnN1BnWk9GXC8xdDVoeEtQeXF5RFlDd2REVTBXc3RTMTZBczM0VndSQkVnWTFEQkdxZHZEUXZVZFNpYVZ3TjQ2S08wbnNUWWVNQmZHUWdsMWF1QTVmbGJsdDcxdERORWlKQ3BwWnV2dmIzd2xuUExTdldnY0JFbHBJUHZEK1RxNUZXbllRRzd4dWszKzBWT29EOThsXC9NVG9BSlRQcFUiLCJtYWMiOiJiZTZmZGViMmFkN2MxZGY5ZmM5N2M2OGNkYjJhOTA0ZjhiZjVjZWQwYWI0NmUwODQzNTMyNjM5NTY0ODY3MGViIn0=
eyJpdiI6ImlFTDNzTVZpZ25vdlpqNUZVRU01dEE9PSIsInZhbHVlIjoibGZEd3BMd1hydVwvdTBuUTdZTml2QTh1U2N6MWx3aVo3cWxDUHRSTUhzbnAyOEdGRkdmVHd0MkNTMlhIMGZSa0JxNkRSNkhrMlZ4b25tKzFkZU5yZHBRPT0iLCJtYWMiOiI3NjEzN2ZhYjJiNTU4ZmFiMjJmYjdiNDIzMmVhODllN2NiOGQ4Y2JkOWM2ZmRlOTU0NGY2MGNmZmM3ODc1NTg4In0=

Đỗ Minh Cường liếc nhìn hoa viên rộng lớn một lượt, thở dài kỳ lạ và nói: “Cậu cũng thấy rồi đấy, gia nghiệp của tôi rất lớn, là ông già tôi đã một tay gây dựng mấy chục năm trước và truyền lại cho tôi, nhưng khi ông ấy ra đi chưa đầy một tháng, xác còn chưa lạnh, Đỗ Minh Hào đã muốn ép tôi giao ra hết gia tài của ông già để lại.”

Ads
';
Advertisement