Ngày xưa, sở dĩ tôi học tiếng Xiêng La là vì muốn xem cơ hội ở các quốc gia Asean có nhiều hay không.
Bây giờ Bạch Vi lại cho tôi một cơ hội như vậy…Nhưng tôi thật sự không muốn ở lại lắm.
“Phương Dương, anh đừng vội quyết định ngay, cứ suy nghĩ thêm đi, nghĩ kỹ rồi thì cho tôi đáp án.”
Chưa chờ tôi tiếp tục từ chối, Bạch Vi đã bổ sung thêm một câu.Tôi suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu: “Ừm, thế tôi chưa từ chức vội, để suy nghĩ thêm đã. Nhưng mấy ngày tới, tôi muốn về quê ở Quế Ninh một chuyến có chút việc, cho tôi xin nghỉ phép vài hôm được không?”
“Được, anh định nghỉ mấy ngày?”
“Năm đi, thêm hai ngày cuối tuần là được một tuần rồi.”
“Ừm, bao giờ đi?”
“Chắc mai.”
“Thế không cần xin nghỉ, tôi sẽ ở lại Chiêng May một thời gian, vì Chung Khang Ninh sẽ bị đuổi việc, bên này không có ai phụ trách thì không được. Một tuần anh về coi như tiếp tục đi công tác, nếu có ai hỏi, tôi sẽ bảo là tôi điều anh đi nơi khác công tác.”
“Thế thì cảm ơn giám đốc Bạch.”
“Đừng khách sáo, đến lúc đó, xong việc thì bay thẳng sang Chiêng May, không cần về Thịnh Hải.”
“Ừm.” Sau khi đáp một câu, tôi và Bạch Vi cùng nâng tách trà lên, nhấp một ngụm, rồi không ai nói gì nữa.
Như thể kết thúc chủ đề này rồi, chúng tôi không tìm được đề tài nào mới nữa.
Một lúc lâu sau, dường như Bạch Vi muốn tìm chủ đề khác, cô ta đột nhiên hỏi: “Phương Dương, lúc nghe nói về vụ bắt cóc, tôi không nghĩ nó quá đáng sợ. Nhưng hôm nay nghe miêu tả của cảnh sát, một mình anh khống chế hai tên bắt cóc, một tên trong số đó còn có súng. Bây giờ nghĩ lại, tôi thấy thật đáng sợ, sao lúc đó anh làm được? Không sợ à?”
Tôi mỉm cười: “Thật ra bây giờ nghĩ lại, tôi cũng thấy hơi hối hận! Lúc đó, tên bắt cóc kia đã lấy s.ú.n.g chĩa vào tôi. May mà tôi ném mũ bảo hiểm khá chuẩn, ném rơi khẩu s.ú.n.g của hắn. Lúc tôi nhặt khẩu s.ú.n.g lên phát hiện chốt an toàn đã được mở, nếu chần chừ thêm một giây nữa, hay không ném trúng hắn thì tôi đã c.h.ế.t rồi.”
“Nhưng lúc đấy, tôi không nghĩ nhiều thế, chỉ biết chuyện này do mình gây ra. Nếu tôi không nảy sinh mâu thuẫn với Cung Chính Văn, con trai của Bansha sẽ không bị bắt cóc, vợ con của Đồng An Chi cũng sẽ không bị vạ lây. Vì thế, lúc đó, tôi chỉ muốn cứu người, may mà tốt số, nên làm được.”
Thật ra, bây giờ nhớ lại họng s.ú.n.g của anh hói, tôi vẫn thấy hơi sợ, đúng là chỉ sơ sẩy một chút nữa là tôi đã c.h.ế.t rồi.
Nghe tôi nói xong, Bạch Vi vẫn cảm thấy rất tò mò, không ngừng hỏi tôi quá trình chi tiết của sự việc. Bất đắc dĩ, tôi chỉ có thể kể lại từ đầu.
Từ sau khi ra khỏi khu nhà của Alava phát hiện có người theo dõi mình, rồi gặp được Đồng An Chi báo án ở đồn cảnh sát, tới mình nhận được điện thoại của Bansha, đến tôi dùng cách gì để dụ Vinh Tiểu Tuyền đến chỗ vắng người rồi đ.â.m xe khiến hắn ta bị lật xe, cuối cùng là tôi đã giải cứu con tin thành công.Bạch Vi lắng nghe say sưa, thi thoảng hỏi vài chi tiết.
Câu chuyện này dường như đã làm dịu đi mối quan hệ của tôi và Bạch Vi, chúng tôi đột nhiên giống như bạn bè, một người hỏi, một người đáp, thi thoảng cùng thảo luận vài câu.
Đến khi Natcha gọi điện cho tôi, tạm thời cắt ngang cuộc trò chuyện tự nhiên và bình thản giữa hai chúng tôi.
Trong điện thoại, Natcha nói ông ta sẽ gửi tư liệu theo trình tự cho cảnh sát Thịnh Hải, nhờ cảnh sát bên đó giúp điều tra xem Cung Chính Văn có tham gia vào vụ bắt cóc hay không.
Tôi biết Natcha chỉ có thể làm được đến vậy, nên cũng không yêu cầu quá nhiều, chỉ bày tỏ sự cảm kích với ông ta.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất