Tiểu Thư Máu Lạnh

Có lẽ cô ấy hoàn toàn khác với hình mẫu mà bố mẹ tôi tưởng tượng, vì đẳng cấp này cao hơn một hay thậm chí là vài bậc.Vì thế, mẹ tôi mới có vẻ căng thẳng, còn bố tôi thì chỉ biết cười trừ.

 

Hiểu rõ vấn đề xong, tôi thấy hơi dở khóc dở cười.

 

Nhân lúc cầm ghế ra ngồi, tôi lại giới thiệu cặn kẽ với mẹ mình về Bạch Vi, nhấn mạnh nói cô ta là cấp trên của tôi.

 

Sau đó, tôi phát hiện mẹ mình còn khẩn trương hơn.Có lẽ là vì chữ cấp trêи trực tiếp này.Tôi chẳng biết làm sao, dứt khoát không giải thích nữa.

 

Sau khi bỏ túi hoa quả mà Bạch Vi mang đến xuống, tôi đi rót hai cốc nước. Bạch Vi chủ động đi tìm một cái chậu nhỏ, rửa sạch hoa quả rồi mang ra.

 

Sau khi trò chuyện với mẹ tôi một lát, cô ta nói muốn ngắm biển hoa.Vì thế, tôi dẫn cô ta lên sân thượng, lại mang hai cái ghế theo.

 

Chúng tôi ngồi trên sân thượng, vừa uống nước vừa ngắm ruộng hoa nhài đắm mình trong ánh hoàng hôn.

 

Ban đầu, tôi muốn xây nhà thế này là vì cổng nhà tôi đối diện ngay với mấy chục mẫu ruộng hoa, phân đều cho nhiều hộ gia đình trong thôn, nhà tôi chỉ có vài mẫu.

 

Bạch Vi nói cô ta cũng muốn có một ngôi nhà thế này.

 

Tôi đùa, trêu sẽ bán nhà cho cô ta.Cô ta cười đáp chỉ cần một căn phòng có ban công là đủ rồi.

 

Sau đó, dường như ý thức được chủ đề này hơi nhạy cảm, chúng tôi đều rơi vào trầm mặc.

 

Nhưng điều này không ảnh hưởng tới bầu không khí.

 

Chúng tôi cứ thế lẳng lặng uống nước đun sôi, ăn hoa quả cô ta mang tới và ngắm ruộng hoa dưới ánh chiều tà.

 

Buổi chiều hôm nay có vẻ khá thanh thản, thậm chí còn hơi ấm áp.

 

Đến khi dưới tầng vang lên tiếng vịt kêu quạc quạc, tôi mới chạy xuống thịt gà vịt, Bạch Vi cũng xuống theo.

 

Cô ta không dám nhìn cảnh m.á.u me nên cùng mẹ tôi vào vườn hái rau.

 

Không bao lâu sau, hai người vừa cười vừa nói quay về, trông mẹ tôi không còn vẻ căng thẳng như trước nữa.

 

Tôi và mẹ bận rộn làm thịt gà vịt, còn Bạch Vi thì xếp bát ở bên cạnh.Một đám trẻ con tụ tập ngoài cổng, chen nhau thò đầu vào bên trong, hò hét vài tiếng “Anh Dương lấy vợ”, khiến mặt Bạch Vi đỏ tới tận mang tai..

 

Đến khi liên tục vang lên tiếng gọi bọn trẻ con về ăn cơm của các cô các bác trong thôn, chúng nó mới dần giải tán.

 

Tôi bận rộn cả tiếng đồng hồ, sau khi bố tôi về không lâu thì mấy món ăn không quá phong phú đã được nấu xong.

 

Thịt gà vẫn làm thành món luộc, vì gà nuôi ở chỗ chúng tôi làm món này là ngon nhất.

 

Vịt thì tôi làm món vịt xào chanh đặc sản của Quế Ninh, nguyên liệu thì dùng chanh, ớt và hạt kiều mạch do nhà tự muối băm nhuyễn, thêm chút gừng và tỏi, thịt vịt thì ướp gừng và rượu gạo rồi nướng, sau đó thái mỏng để xào, trộn lẫn các nguyên liệu với nhau, thêm chút xì dầu và đường, nêm nếm vừa vặn một chút, một đĩa vịt xào chanh thơm chua cay cực kỳ ngon lành đã hoàn thiện.

 

Trước kia, Bạch Vi chưa từng nghe nói đến món ăn này, nhưng sau khi mới thử một miếng, cô ta đã không ngừng đũa được.

 

Bố tôi vẫn rót nửa bát rượu cho tôi giống tối qua, sau khi uống vài hớp, ông cũng không còn cười trừ như lúc trước nữa, mà chủ động hỏi thăm về hoàn cảnh gia đình của Bạch Vi.

 

Dường như Bạch Vi đang cố ý che giấu thân phận con nhà giàu có của mình, cô ta chỉ nói bố mẹ mình làm kinh doanh, nhưng không nói cụ thể là làm gì.

 

Lúc bố tôi hỏi trình độ học vấn của Bạch Vi, cô ta cũng không nói ra tên trường đại học hàng đầu nổi tiếng, chỉ nói là du học ở nước ngoài.

 

Nhưng một du học sinh cũng đã khiến bố mẹ tôi căng thẳng thêm một chút rồi.Trong quan niệm của người ở tầm tuổi họ, người có thể ra nước ngoài du học đều rất tài giỏi.

 

Rất lâu sau, khi đã ăn uống no nê, lúc Bạch Vi đi vào nhà vệ sinh, tiện thể ngáp một cái, cuối cùng mẹ tôi mới như tìm được cơ hội, vội hỏi: “Dương, con và con bé yêu nhau từ bao giờ thế?”

 

Tôi thấy hơi cạn lời: “Mẹ, con đã nói cô ấy là cấp trêи của con thôi mà.”

 

“Cấp trên? Đừng có lừa mẹ, mẹ đẻ con ra mà còn không hiểu con chắc?”

 

“Không phải, đương nhiên là mẹ hiểu con, nhưng mẹ không hiểu cô ấy.”

 

“Ừm… Hình như thế.” Mẹ tôi gật đầu như có điều suy nghĩ, sau đó lại chuyển sang hỏi: “Con bảo hai đứa không yêu nhau, thế sao con bé lại lặn lội đường xá xa xôi đến đây tìm con? Lúc ở ngoài đồng, con còn đội mũ cho con bé, còn khe khẽ nói chuyện với nhau trêи sân thượng nữa.”

 

eyJpdiI6IkV2dm5KWVdaYTkySUlSWkZOY0d6cWc9PSIsInZhbHVlIjoibFhMNEJOQ1ZwdCtYSWhsaUZ5MjkwT0ZEZnhoQzVCNDFmdSs1VmdhSFRTWDJJMWgwc3pRTEt6amVqY0xPNmNMSnV3ZVwvdkZGaGtQOU1OWFJzMFhiNVV3Qkxrb2EwUTg0ZCtFRE9iVW96SDBcL1lZcGZuQ25SdmhrdFlrMXZ6RTlXR1owTXE2VzdFakJ4a2QraWZZaEkwVlJpQkxPRUdqWnRxOWhkbExnTHkzMVhwcnJCZ1R3SDdpMkVCTFArakh6ZTZWOFVYY04xMis3dXJOck00TnI4aXNmc1wvMXVCUWt0dWFjNVVDY2lSNmNaOGFaOU92RmJPTWp4S0UyN05lOFlialpYNWJ5T3VBMU81a1VkQktBTzlhcjBlRlV2RHVRNnNxTlAwZXF3WkU0Uzh1Z1BoMHEydGw1XC9icUpzYURhT2I5TUF6cnhWd0NaNHJ6b2t2RTQyXC9ic1NkaDlRYXlhdXF3bnRyUlJhdjBmK2tjbDg1OFkxR2E1TzYyQzJsekJoYkJCa3M2cTVtZUJod1BIa0lnU09RS2JNaG1yN01oTnRSdlVXZ1lFXC8yc3VaMDQwbm1YaGNzOGxUaGk0YjhjWlpwRlVmUG8rZk1mcmlKb0dTRnE0ZnBqUHZvV0J4cE84MGhmb2VTXC9zbTM4a2R2ck0xNm1BaFhxVGFBXC82dDVobkVSQ2phTUxuYURXVXI3K1picUZ5dkltd2xGUXlobllKXC9NQzRQUzNnQ09SeUs5K2dkMHZQenRxZEVCQ2h5OUJMa2t6NlNZUkZsMDVkdXI4YUJSVDZjTWFUYUdycXUwVEZwSGhENFRcL2dZQm8walJkdTNrT08yRGZmRnV2dXdhWG5OV3hVdVNySzdmd3MzRGdkMlhjZm5pdXRVNGpKc254bzFWbjJTekJLUEFXSUp2TDV6TUg5SU4wWmV6NTNORXVaczN0aFFxZVNVamlxVlNzU05VdVU2VzFDcXNNaExMN2ZwMWNCS0Zmd1kwT3IzbzhhcXNydVVmQWp4OURwdE5CdzJKMDRoQ3FGd3JNN1lZc0ZxQ0dEN2ozMk5MXC9QV1YrZk9jRVJhNGxVXC85MVc2NWtPMW1Gd083MEUwUmVwN0R0c244XC9oUEVDNjhDSkpLQTJJRlJhSkF2bXhwSkdUSVlTaG9VK0V1aXVrMThxSWhKZzRhMDR6cG1vR0ZTUG9RN3VuajFhIiwibWFjIjoiZTMxNDYxOGQ1NDMxMmNhMGZhYmE5MDg1N2ViZDRiOTViNGQ3NmE4ZTBjMjNlODBjM2E3ZjkyNzdhZWYwYTYyMyJ9
eyJpdiI6IlN2aEJJcXFCNkIrTzhRMDdERldvdlE9PSIsInZhbHVlIjoiT0ZNY0VNV1dLMUxyaE5rRnp2d3hLVWxrQWo4c1hPNXRiOE1KbUl5NXk3K0c1NXZuQklEbEJLMXN4YTBmWW5HaEJsbFZJRVV3Vk5URE51ZW52dmI0UFE9PSIsIm1hYyI6ImVmYWYwNGFkNzFhMjc2MTdjNjkzM2Q1ZWM4MjJlMjZiZmVkM2M0OGZhMzI4OTNmMGFmZGU1ZjMwNmM2OTk0NGIifQ==

Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân của Bạch Vi, bố tôi vội vàng đập vào vai mẹ tôi, bà lập tức ngậm miệng ăn cơm như không có chuyện gì xảy ra.Bạch Vi đi vào phòng khách, nhưng không ngồi xuống, mà nghiêm túc nhìn bố mẹ tôi, nói: “Thưa cô chú, lần này cháu đến là để xin lỗi cô chú.”

Ads
';
Advertisement