Tiểu Thư Máu Lạnh

Tôi không có ý kiến gì với câu nói của Bạch Vi, chỉ mỉm cười hờ hững.

 

Vừa hay chúng tôi đã đi đến khách sạn, tôi không đưa cô ta lên trên, mà chào tạm biệt ở cửa.

 

Bạch Vi dặn sáng mai tôi phải nhớ đến đón cô ta, cô ta muốn đi ngắm ruộng hoa.

 

Tôi gật đầu đồng ý, sau khi nhìn cô ta đi vào thang máy của khách sạn, tôi mới bắt một chiếc xe ba gác về nhà Đàm Hữu Ngân.

 

Trên đường đi, câu nói đó của Bạch Vi không ngừng lượn lờ trong đầu tôi: Rõ ràng anh vẫn còn yêu cô ấy!

 

Tôi còn yêu Lâm Lạc Thủy không? Không, không còn từ lâu rồi! Lúc trước, tôi chỉ thấy hận cô ấy thôi, còn bây giờ thì hận cũng không còn nữa!

 

Cô ấy chỉ như một người khách qua đường trong cuộc đời tôi thôi. Một vị khách từng cho tôi niềm vui, đau khổ và để lại cho tôi rất nhiều hồi ức.

 

Nhiều năm nữa, có lẽ thi thoảng tôi sẽ nhớ đến cô ấy, sau đó chợt bừng tỉnh thì ra cô gái đó từng là người mà tôi yêu. Chỉ vậy thôi.

 

Nhà của Đàm Hữu Ngân là một căn nhà ở thương mại có ba phòng và một phòng khách, cũng có thể coi là rộng rãi, lần nào đến, tôi cũng ở căn phòng dành cho khách.

 

Hôm nay, cô Xuân đã dọn dẹp căn phòng đó sạch sẽ, bỏ sẵn cả chăn đệm tôi đã dùng rất nhiều lần khi đến đây ngày xưa, hơn nữa còn có hai cái gối đầu. Có lẽ cô ấy tưởng tôi sẽ đưa Bạch Vi về cùng.

 

Lúc tôi về, cô Xuân đã đi ngủ, còn Đàm Hữu Ngân thì vừa tắm xong đi ra.

 

Cậu ta mở cửa cho tôi vào, sau đó chúng tôi ngồi xuống sofa, Đàm Hữu Ngân nói: “Dương, tôi đã tra được Ngô Thừa Chí và Chu Miểu mà cậu bảo rồi. Một thời gian trước, hai người họ dùng chứng minh thư của mình mua vé máy bay về Quế Ninh, rồi lại từ Quế Ninh bắt xe về huyện Minh, Chu Miểu còn mở một thẻ ngân hàng ở đó. Gần đây, tôi không phát hiện họ có dấu hiệu rời đi.”

 

Tôi gật đầu: “Ừm, mấy hôm nữa, tôi sẽ đi tìm họ tính sổ.”

 

“Cuối tuần tôi đi với cậu nhé, lái con Ford của chị tôi đi, tiện thể đi bơi luôn.”

 

“Ý này được đấy.”

 

“À, Dương, bây giờ nhà nước đang quét xã hội đen trừ ác rất quyết liệt, cậu định tính sổ với họ thế nào?”

 

“Dù không làm gì được thì chí ít cũng phải bắt họ nôn tiền ra.”

 

“Thế không phải là dọa dẫm cướp đoạt à? Vớ vẩn là bị bắt ngay đấy.”

 

Tôi cau mày suy nghĩ: “Thế thì… Tôi không lấy tiền nữa, bắt họ đi làm từ thiện.”

 

“Cái này thì được, nhưng hình như hơi tiếc tiền nhỉ.”

 

“Hết cách rồi, cậu chẳng bảo vớ vẩn là bị bắt ngay còn gì.”

 

Đàm Hữu Ngân gãi đầu thở dài, nói tiếp: “Cậu và Bạch Vi… Tôi thấy lửa nóng cũng cháy bùng bùng rồi đấy, bao giờ thì định giải quyết?”

 

Tôi mỉm cười: “A Ngân, có nhớ ngày xưa vì sao tôi ngồi tù không?”

 

“Có chứ, vì cậu cứu một cô gái mà đ.ấ.m vỡ bụng con nhà người ta chứ gì?”

 

“Cô gái đó chính là Bạch Vi.”

 

“What?”

 

“Cậu không nghe nhầm đâu, cô gái tôi cứu ngày xưa chính là Bạch Vi.”

 

Trước kia, tôi không nói đến chuyện của Bạch Vi với Đàm Hữu Ngân.

 

Lúc gọi điện cho nhau, tôi chỉ bảo cậu ta điều tra giúp về Ngô Thừa Chí và Chu Miểu và tán phét mấy chuyện khác thôi.

 

Đến tận bây giờ, tôi mới dần dà kể cho câu ta nghe mọi chuyện, từ tôi vào Phần mềm Trí Văn thì tình cờ gặp Bạch Vi, tới các chuyện xảy ra sau đó, bao gồm cả Cung Chính Văn và vụ bắt cóc ở Xiêng La.

 

Đàm Hữu Ngân cũng có thể coi là một người có kiến thức rộng và bình tĩnh, nhưng cậu ta vẫn nghe tôi kể đến mức ngây ngốc.

 

Một lúc lâu sau, chờ tôi kể xong, cậu ta đầy xúc động lắc đầu thở dài: “Có một câu là đây chính là số mệnh, cuộc đời của cậu đúng là như phim ý.”

 

“Ờ, đúng thật, thôi không nhắc đến Bạch Vi nữa. A Ngân, đợt trước không phải cậu nói muốn lập nghiệp nhưng chưa có phương hướng à? Bây giờ cơ hội đến rồi đấy. Lúc xảy ra vụ bắt cóc, tôi đã cứu vợ con của một ông chủ bất động sản giàu có. Ông ấy bảo tôi về làm chung, còn cho tôi hai triệu, nhưng tôi không lấy. Vì tôi muốn để ông ấy dìu dắt mình vào ngành đó. Cậu cũng biết đấy, bây giờ ngành kiếm được tiền nhất cũng chỉ có bất động sản thôi.”

 

eyJpdiI6Ik5lMVpHcUpnUENCb3doaFZYWHVQWUE9PSIsInZhbHVlIjoiSzlDYjBFWk45UWVBYk00NE5YSWtaRWRkaHlnYnU5WjBRanRFMENjYUpYN0xsbDhlY2h3SXdsaWFDSURGak5TcUpzajN1cGZOSlAzS1M3NHZDQWdYUEd6aGZURFM5OFlISXUxMXJzWFwvSFJMemowazU4czVnVXFzYjdqNXZwd0ZnVDhiRDl3M3k0eGQxeUZPNnNzUzduZGwxSUVNVDM0ejh1dytqXC81Y1g4TjNOUFF0UDd1MjZkNHc0b3QzY2hHZmt2TjJYNXhBY0lvT243Y0lqRVBNYzJYMXBsblpQbkwxSndrU0tlelhpbTVlVTIxYzdhMGhyU2M1VHJmSFg2OFF3T0Zva0xrS05TS0ZNK3loRmdGWHNDT1U5em1DQ3BxVElBbTJLYlJqNGVKRlJ2WjFPYnZ4OWdjeEszUWJcL3ZPWU4rRm1LeTA5Yk5nMllYMWIydWUxcUNEc0tZNlVHQkhVTHFQZG5zcHpEZ2RIZ2czQ21NNFcxOVIrOXJYVzVaTXRwSlBxTkI5dkpnN0Iya1oxSWhSRHRxSUFGZGRUM2wyTU9zejZYcFd0cWZlTDlSdlU2bEZQaUo0eXVNK3gzWUNBd1BZYkhta3Jya0psdzJ2RERwdVhmR0U4aEVVSmlPNW0zMjBNSGFIQ0luaXZ6TmRUU3AwZ0RhQTY2YmNsRzMxWSsiLCJtYWMiOiJlMDcwMzFlZDIzZGE5YTBhNjE2YWM4OTNmYjQzMDNiNGIyYjA0NTMzZDc3NTQwN2U4ZWY2MTE5MzAwMWFlZWI2In0=
eyJpdiI6IklwNGprNDdcLzc3Q0ZjbUpCeGNEaWNnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlltQkthd2FYQXdlakp2YXNKUStVeXoyUU5TR3daMjUzbnNEdXVcL0NpUGJYVzdBbkxhYm52U3lMVGg0M2xaZGNyYkMxU2k5YkdZUWtxc0lJYlNPYTBhQT09IiwibWFjIjoiNWNkZmQzMjg1N2M1YmY1MTgyY2QyMDA0YTAxODE1NTEyNTg3NDA2NWY4OGVmNjc5YTQ3NTZhNGQyN2ExMGY1ZCJ9

“Ừ, cô ấy nói muốn mở rộng thị trường sang Đông Nam Á, định để tôi phụ trách một khu vực nhỏ hoặc bộ phận nghiệp vụ ở một nước nào đó.”

Ads
';
Advertisement