Tiểu Thư Máu Lạnh

“Không sao đâu cô, cháu có mang kem chống nắng theo, không sợ bị đen da đâu ạ.”

 

Trong lúc hai người họ nói chuyện, tôi đã lái xe đến cửa nhà, mẹ tôi vẫn đang hô lớn không để cho Bạch Vi xuống ruộng.

 

Bạch Vi lớn tiếng đáp lại mấy câu rồi theo tôi vào trong nhà, sau đó lấy kem chống nắng từ trong túi xách ra bắt đầu thoa lên tay và cổ.

 

“Anh có dùng không?” Cô ta đột nhiên hỏi.

 

Tôi lắc đầu: “Đàn ông đen chút cũng không sao, tôi không dùng đâu.”

 

Tôi tìm một đôi găng tay cho cô ta đeo, vừa không để mặt trời chiếu vào cổ tay cô ta, vừa có thể giúp cô ta tránh bị gai hoa đ.â.m bị thương, tiếp đó lại đưa cho cô ta cái giỏ trúc để cô ta đeo bên hông.

 

Giày thì không cần phải thay nữa, dù sao mặt đất trong ruộng cũng khô, không có bùn lầy.

 

Còn tôi thì đội tạm một chiếc mũ lá trúc, đeo bao tải ở bên hông, sau đó dẫn cô ta ra khỏi nhà xuống ruộng.

 

Bạch Vi còn đội chiếc mũ trắng thắt nơ bướm màu xanh kia, cộng thêm chiếc quần Jean và áo thun trắng chuột Mickey, phối hợp với đôi găng tay hoa và giỏ trúc đeo bên hông, trông chẳng ăn nhập vào đâu.

 

Nhưng những thứ này không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của cô ta, cô ta tung tăng chạy xuống ruộng, xuyên qua từng luống lá xanh tươi điểm xuyết những bông hoa màu trắng giống như con bươm bướm.

 

Tôi ngơ ngẩn nhìn cô ta, có chút thất thần, bởi vì tôi đột nhiên nhớ đến Văn Giai.

 

Cô gái có lúm đồng tiền như hoa, tiếng cười như chuông bạc, vui vẻ giống hệt như con bươm bướm bay múa dưới ánh cầu vồng tạo thành khi hơi nước và ánh mặt trời giao thoa.

 

Tôi còn nhớ lúc chia tay ở sân bay, cô gái ấy ngượng ngùng nói rằng: Đợi khi nào tôi muốn yêu thì anh có thể tán tôi. Cô ấy có ổn không?

 

Cô ấy có nhớ tôi không? Có lẽ là có, mà cũng có thể cô ấy sẽ hất cái đuôi ngựa cao cao kia, muốn gạt bỏ tôi ra khỏi đầ, sau đó dần dần quên tôi đi.

 

Bởi vì tôi đã ám chỉ với cô ấy tạm thời chúng tôi đừng liên lạc với nhau. Cô ấy quá đơn thuần, quá thiện lương, định sẵn sẽ không thuộc về tôi.

 

Tiếng trò chuyện của Bạch Vi và mẹ tôi đã lôi tôi về thực tại, tôi hít sâu một hơi, để hương hoa nhài thơm ngát lấp kín trong lòng, sau đó đi xuống ruộng hoa bắt đầu công việc.

 

Mẹ tôi hết lời khuyên nhủ hồi lâu, sau khi thấy Bạch Vi nhất quyết không chịu về nhà, bà chỉ đành bất đắc dĩ thở dài một hơi, bắt đầu dạy Bạch Vi cách hái hoa và ngắt những nụ hoa như thế nào.

 

Hương thơm ở ruộng hoa cùng cái nóng của mặt trời như băng lửa giao hòa, chẳng mấy chốc người tôi đồ mồ hôi đầm đìa, nhưng tôi vẫn đắm mình trong hương thơm và sắc xanh xung quanh người mình.

 

Một lúc sau, tôi ngẩng lên thì thấy Bạch Vi ở cách đó không xa đang cau mày lau mồ hôi, rồi lại mím môi tiếp tục làm việc.“Cô về nghỉ một lát đi!” Tôi hô lên với cô ta.

 

“Tôi không sao, hái thêm một lát nữa đã.” Cô ta cứng rắn đáp lại.

 

Tôi nhíu mày, vòng qua khóm hoa, cầm lấy cánh tay cô ta lôi về phía nhà mình: “Đi, cô không quen làm việc tay chân, sẽ bị cảm nắng đấy.”

 

“Tôi làm được mà.”

 

“Đừng ương ngạnh nữa, cảm nắng không phải trò đùa đâu.”

 

“Được rồi, anh buông tôi ra, tôi tự đi được.” Tôi buông tay cô ta ra, cô ta ngoảnh lại chào bố mẹ tôi, sau đó ngoan ngoãn cùng tôi về nhà.

 

Tôi lấy một chiếc khăn mặt sạch đưa cho cô ta, sau đó đi rót một cốc nước. Lúc đi ra ngoài, tôi phát hiện lưng chiếc áo sơ mi màu trắng của cô ta đã ướt một mảng lớn, lờ mờ lộ ra chiếc dây áօ lót màu hồng nhạt có hoa văn ở bên trong, càng tôn vòng eo mảnh khảnh của cô ta lên trông quyến rũ hơn.

 

Tôi nhìn sang chỗ khác, do dự một chốc, hỏi: “Này… Cô có mang đồ lót theo không?”

 

Cô ta đỏ mặt: “Anh hỏi chuyện này làm gì?”

 

“Cô đổ nhiều mồ hôi quá, tôi sợ cô thấy không thoải mái.

 

Nếu mang theo thì lát nữa đi vào nhà tắm mà tắm rửa đi.”

 

Cô ta cúi đầu: “Ở khách sạn cơ.”

 

“Thế tôi đưa cô về đấy nhé?”

 

“Thôi, tôi không sao, ra chút mồ hôi thôi mà, chạy qua chạy lại phí thời gian lắm.”

 

Do dự một chốc, tôi gật đầu: “Thế cô vào nhà tắm mà lau người đi, tôi đi làm tiếp đây. Nếu đói thì cứ ăn hoa quả, trên bàn có khoai lang sấy, lát về tôi nấu cơm sau.”

 

“Ừm, tôi tự biết lo cho mình, anh đi làm đi.” Tôi đi ra ngoài, tiếp tục xuống ruộng hoa làm việc.

 

Không bao lâu sau, tôi nhìn thấy Bạch Vi kéo một chiếc ghế ra ngồi dưới cái cây ở cổng, cô ta cầm cái quạt lá cọ của mẹ tôi vừa quạt vừa nhìn tôi.

 

Hơn mười hai giờ trưa, tôi xách túi lưới về nấu cơm.

 

Chỗ chúng tôi không có chợ, hàng sáng chỉ có mấy chiếc xe ba gác bán thực phẩm đi rao ở quanh vài thôn thôi.

 

eyJpdiI6ImxFcHhuWlVXVW1rMWVrZXNPRFJyN0E9PSIsInZhbHVlIjoiQlhoUmhvNWlRc3JkZFEwOWJ3YnJsK3BFWU9SQjk1T09XK0dSOWwrbFQzamNoUEFKb2t5bWdNNnY4WjRrdUprZ3dMWXQrZHFjQkhFUyt0bmZDRk1UUXNicHRGN0N0VElOWTQ5cnQwUTFpOU9SS0ErYUlSUXJVd01KTW1yY1Q5S1Q5YUNcLzFRdkxYMERxWlVJKzFUbW9GenFVQ3kwM1wvTlo3VVFtTXpvYzBIRU9tZWNjaVpacDFcL2k2dnNEeWl6OG9MIiwibWFjIjoiN2RiMDRkMTg5ZTg0MGU4MDI5YWJlMDIzOTlhZGJlM2I5MjE5M2QyYmEwZDk3NzYyMGNjZTcxNzM1YThiYTM0ZSJ9
eyJpdiI6Ik9XN3l6OGVmM2dOS0ZtVkk4WjNCQlE9PSIsInZhbHVlIjoidkpMd0VvM2xMNWJ6Tk94QzMrXC9jcmh5amdmNVdQdFc0M0U1TkgyYVppUkJqWFdtd1BCQ1RZQjl6bXo2cE5WN1VwSGtnZjhyWHdIbmluVmtJXC9nbHF3dz09IiwibWFjIjoiNmJlYWQyMDdkMDEwNDA4NzBmOTE2MjYzMGNmNTk2ZjEyMGI3MTI4MTQ2MTYyOTNiZjc1M2Y4N2U4NTY3NmIzOCJ9

Không có gì đặc biệt cả, chỉ có thịt heo người trong thôn tự mổ cùng cá sống và đậu phụ thôi.

Ads
';
Advertisement