Tiểu Thư Máu Lạnh

Tôi nghiêng người, nhường đường.Cô ta nhấc đôi giày cao gót lên, bước vào trong phòng.

 

Tôi đóng cửa lại, đi vào phòng, ngồi xuống ghế, chỉ vào chiếc ghế còn lại ở bên cạnh: “Ngồi đi.”

 

Cô ta không ngồi mà thản nhiên hỏi: “Phương Dương, anh tìm người đánh Cung Chính Văn đúng không?”

 

Tôi không quá bất ngờ, bình tĩnh lắc đầu: “Không phải.”Cô ta hơi nhíu mày, dùng ánh mắt dò xét nhìn thôi.

 

Tôi thản nhiên nhún vai: “Thật sự không phải tôi, tôi có thể thề với trời.”

 

“Ngoại trừ anh ra, còn có ai được nữa?” Rõ ràng là cô ta không tin lời tôi nói.

 

Tôi có chút giật mình lại có phần thất vọng, dường như Bạch Vi đang đứng trước mặt tôi lúc này không phải là Bạch Vi đùa giỡn với tôi khi ở trên phố cách đây mấy hôm, không phải người con gái ngồi phía sau xe moto và ôm lấy tôi, để tôi bảo vệ.

 

Người con gái ấy sẽ không nghi ngờ tôi.Người nghi ngờ tôi là Bạch Vi của công ty Phần mềm Trí Văn.Còn về việc ai là người đánh Cung Chính Văn, tôi không thể nói cho cô ta biết.

 

Bởi vì chắc chắn người nhà họ Cung đã nghe ngóng ở chỗ cô ta, cũng chắc chắn người nhà cô ta đã hỏi qua chuyện này, tôi không dám khẳng định cô ta có nói cho người nhà, thậm chí là nhà họ Cung hay không.

 

Tôi dám chắc Cung Chính Văn biết là do Bansha làm nhưng trước tình trạng không có chứng cớ, nhà họ Cung không thể nhờ đến lực lượng của chính phủ, nếu báo cảnh sát và để cảnh sát Chiêng May điều tra cũng không ra được ngọn nguồn. Tuy nhiên, nếu tôi nói ra thì khác hẳn rồi.

 

Cho dù lời nói không được tính là chứng cớ, nhưng dù sao tôi cũng bán đứng Bansha, sẽ để lại một danh tiếng bị người đời phỉ nhổ.

 

Đối mặt với sự chất vấn của Bạch Vi, tôi tự cười giễu bản thân, không vội trả lời, châm một điếu thuốc, hút sâu một hơi, hỏi ngược lại: “Giám đốc Bạch, rõ ràng cô đã biết Cung Chính Văn là người như như nào rồi, hắn ta còn đáng cho cô để tâm sao?”

 

Mặt cô ta vẫn vô cảm: “Tôi không để tâm đến anh ta, mà là… Dù gì anh ta cũng là người bạn cùng tôi lớn lên, quan hệ hai nhà chúng tôi vẫn luôn tốt. Hơn nữa, tôi không để ý đến anh ta mà để ý loại người thấy người khác chướng mắt là ra tay. Rốt cuộc có phải do anh làm không?”

 

Tôi lắc đầu: “Tôi đã nói rồi, không phải do tôi làm.”

 

“Vậy thì là ai?”

 

“Giám đốc Bạch, cô nên nghĩ xem khoảng thời gian trước, Cung Chính Văn gây ra vụ án bắt cóc đã đắc tội với ai!”

 

Bạch Vi nhíu mày, sau khi suy nghĩ một hồi, lại hỏi: “Anh nói là Bansha và người tên Đồng An Chi?” Tôi không tỏ rõ ý kiến, nhún vai, để cô ta tự nghiền ngẫm. 

 

“Vậy rốt cuộc là Bansha hay Đồng An Chi?” Cô ta lại hỏi.

 

Tôi lắc đầu: “Không biết, dù sao cũng chẳng phải tôi!”

 

“Phương Dương, anh phải biết, chuyện này rất nghiêm trọng, có thể nó sẽ ảnh hưởng đến việc đi lại của Cung Chính Văn cả quãng đời còn lại. Cho dù trước đây anh ta có sai như nào thi anh cũng không nên dùng cách thức bạo lực để trả thù. Như vậy quá cực đoan và tàn nhẫn, hơn nữa, nhà họ Cung sẽ không chịu để yên đâu!”

 

Tôi cười nhạt: “Đáng đời hắn ta! Nếu nói đến cực đoan, chả nhẽ việc hắn ta ra lệnh cho người khác bắt cóc trẻ con không cực đoan sao? Lẽ nào hắn ta không biết làm ra chuyện đó là rất nghiêm trọng sao? Còn về nhà họ Cung… bọn họ muốn làm gì cũng không liên quan đến tôi. Dù gì cũng không phải tôi làm, nếu như bọn họ muốn tìm tôi gây chuyện, tôi sẽ khiến họ phải hối hận.”

 

“Hơn nữa, chuyện này vốn chẳng liên quan đến cô, cô không cần phải biết rốt cuộc là ai làm. Biết quá nhiều không có lợi cho cô.”

 

Bạch Vi nhìn chằm chằm tôi một lúc lâu, bỗng lắc đầu, chẳng nói câu nào mà quay người đi ra ngoài.

 

eyJpdiI6IkV4eE0zaHYxZk5JXC93bGFzK1JkWTRBPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ilc0bEpFMUszbHVOSmdWeFJJY2JoOXdwTGhwT2w2MUVER1J4YjdNNVl2bHR2cDM3VHB4SjhwK1pieWhENE9adU1FXC9oTGVIdGxpajhlWFBVNXRqZis3SHhEM1Y2bzVRR2NDQ3lJSDQ1VHhOT3paWFZMdEFJYnJIZVdrZmhUNTlvN3NqbENcL3V1TkN4WmJBMWRpU0xqWFhmXC80VWN5ZmNWYzVGTmc3RE5cL0xhVVhcL1pXOW5iVXlsMnFuOXo4T3VSSnZFekVCZWVDeWN6OFRuQUljOFNWcVBVcUJVOGdxMEdtbElnWTdrTUt1RklFa1p6a1BOZ0hFUEQydFFndE5WWTA3T29icDROMWRHRWtmSHkyMml1R0lZaXM5OTRtdDVcL0pPZWN2RWg3Q1lTd0hBd2tJZ2kybmlJTDJDQ0s2UVZHOE9kQkJIQ1RKOFg5QU03N3BZR3FaRDRrYUdaVTRtOUEzUm93YjBVVjZsZ0YwXC91OHZyQU9aUDRzQlBtYW9QYU5pK1lXcWNYQ0dmSngza3NBaWlESjRmMVwvUDRUNHc5SXY1bm1DaUtWb1l3c3BPa0RtcWxmOW40SUJQdW1WUlZCUTdmQ1lldWIybjRYQWhIeDVCbUxIMEFEdFBHckxIazltN2xIS2VWU1hHeVJ1WkpaU2pWdXNZbWRkSGhUTVVaeTVcL3pLbEk2a3hYWlhNTkNOaTROZ0swaVZZd1dkY2ZTRSt0M2txbW54bTBmY21LM0VTWHNzTXdMdEJaZCtGam1nVkJTTWJLckE5eEJTRTc4SUFmc1U5RDNBU1dvTjNlbmh4eWNkZUluN0hPWmRWV3pucG5ycmRFNHdGZUtiN3JUSGQwYjRic0tTTlZuYUMwWVdUS1RHZitOSmZJZ2dtUHlOVElPRGl6dEh5OFwveHo3YmpNSVM1SWptU3l1UUV4Tm1hTnN1Z0s0ckFVdDZSWDJRU0NLbEhxODhpUVBrWHRia0FYZitBQlB4TGhGYjFkOUpuS0JHQ1FrSEx0dXJHNXdGdkZqZWtURzRMMkpcL0F6dTJGa2pQSVZxdHQ4XC9zSGI3UVozMDB4K0pZNjM0S2dqSnV4UUZ1SndNbzlmRm1YbGN0cXlBN1RsZDVzQkRTS3BqUGdcL1hcL3pTZ09aRk5WaWxWc1BJRStkWCtEZnJnU0ZsU2tTQ0Yrbng3S0FqSmhWTENEVDZqenJJZVhiSzhhdnp1Nkx1b2M3VTlyclwvWWdHVUlxTllLUzR5ZXRLbnpFamZMUT0iLCJtYWMiOiI4YmM1MmYzMmE0OTdiMzgzNWY4M2FhYjQ0ZjFmZWQyMzNkYTJjNmQ0ZDliYTg3NTliMmY4Y2E1NmExZDY5OWMwIn0=
eyJpdiI6IjViSzREOEVpRjZ4S2w0WjkzUjhuSWc9PSIsInZhbHVlIjoiTlpKZ0YwNEVkanJDVGtSc0FtYkRVSllVTVM1K0dkV2E0TDNCcWJydnBNaVVud3dPXC9EcWpsZjNpQkxFZURFNW54Z3YzNmFRZ21BYVRHeDFKSjRaSjJBPT0iLCJtYWMiOiJkOGZkNDcwYzQ5YjcwYWE2MjA2MjRlMWM5NTNiZDRmMTk3ZjEwMmRiYWIyMDc1NTdmZmE3NWEyYjc1NDU5NTdkIn0=

“Cảm ơn.” Tôi gật đầu với cô ta.

Ads
';
Advertisement