Tiểu Thư Máu Lạnh

Chắc hẳn họ không lừa tôi, đây là những lời rất thật lòng.Suy cho cùng, đến cả tôi cũng không đủ tự tin.

 

Cho nên, cô ta đi thì cứ đi, không có gì để giải thích cả.Nghĩ đến đây, tôi đột nhiên cảm thấy mình giống như một bộ phim truyền hình lê thê, vừa éo le vừa nhạt nhẽo.

 

Khi tôi đang nghĩ linh tinh thì người đàn ông đeo kính nho nhã kia đã bước tới trước quầy bar, năm gã bảo kê mặc âu phục đen thì bảo vệ xung quanh anh ta.

 

Thuộc hạ của Bansha tự nhiên cũng biết người vừa tới không có thiện chí, cũng vây lại xung quanh.

 

“Ông là Bansha phải không?” Người đàn ông nho nhã mỉm cười, hỏi bằng tiếng Hoa Hạ.Một gã bảo vệ đứng bên cạnh thay anh ta phiên dịch lại.

 

Bansha ngậm điếu thuốc trong miệng, nghiêng đầu nhìn người đàn ông kia, thản nhiên hỏi: “Cậu là ai?”

 

Người đàn ông nho nhã kia cười cười: “Tôi là Cung Chính Vinh, Chính Văn là em trai tôi.”

 

Đợi phiên dịch hoàn tất công việc, Bansha rít một hơi thuốc dài, không hề khách sáo mà phải luôn khói thuốc vào mặt Cung Chính Vinh rồi hỏi tiếp: “Tìm tôi có việc gì không?”

 

Cung Chính Vinh không hề để bụng, vẫn giữ nguyên nụ cười tủm tỉm: “Tôi đến đây chỉ muốn xác nhận một chuyện, vụ việc của em trai tôi, là do ông gọi người làm à?”

 

Bansha lắc đầu, không chút biểu cảm: “Tôi không biết cậu đang nói đến chuyện gì.”

 

“Hờ hờ, ông Bansha, người quang minh chính đại khỏi cần vòng vo, mấy kẻ ra tay đó nói tiếng Xiêng La, trong đó có một tên còn dùng tiếng Hoa Hạ nói rằng đây cái giá của việc bắt cóc trẻ con. Cách đây không lâu con trai của ông Bansha từng bị bắt cóc, cho nên, việc này do ông làm phải không, ông Bansha?”

 

Bansha kiên nhẫn nghe phiên dịch, sau đó cười lạnh: “Vậy cậu có thể nói cho tôi biết, vụ bắt cóc là do Cung Chính Văn chỉ huy à?”

 

Cung Chính Vinh lắc đầu: “Xin lỗi, ông Bansha, tôi cảm thấy vô cùng phẫn nộ với vụ án bắt cóc, nhưng tôi không hề biết ai là kẻ chỉ huy.”

 

Bansha lại nhả ra một làn khói nồng đượm, cũng lắc lắc đầu như hắn: “Xin lỗi, cậu Chính Vinh, tôi cảm thấy vô cùng phẫn nộ với cảnh bất hạnh của em trai cậu, nhưng tôi không hề biết ai là kẻ chỉ huy.”

 

Nghe Bansha nói vậy, Cung Chính Vinh cười gượng vài tiếng rồi nói thêm: “Ông Bansha, lần này tôi đến đây để nói cho ông biết một chuyện. Ông thừa nhận cũng được, mà không thừa nhận cũng chẳng sao, người làm chuyện này nhất định sẽ phải trả giá.”

 

Bansha cười lạnh: “Cậu đang uy h.i.ế.p tôi à?”

 

Ông ta vừa dứt lời, mấy tên đàn em đột ngột dồn lên, trong tay vài thằng đã cầm sẵn ống thép với d.a.o phay, không biết rút từ đâu ra.

 

Năm tên vệ sĩ đó nghiêm mặt, sau khi bảo vệ Cung Chính Vinh cẩn thận ở giữa, họ cảnh giác nhìn đám người bên ngoài.

 

Cung Chính Vinh không chút sợ hãi, gương mặt vẫn nở nụ cười điềm tĩnh: “Ông Bansha, không phải tôi đang uy h.i.ế.p ông, chỉ là kể lại sự thật thôi.”

 

Bansha không trả lời, chỉ lạnh lùng lôi một khẩu s.ú.n.g đen kịt từ thắt lưng ra, “bụp” một tiếng đặt lên chiếc quầy phía trước.Mấy thuộc hạ của ông ta ở bên cạnh cũng lôi đồ ra, sau đó lạnh lùng nhìn năm tên vệ sĩ của Cung Chính Vinh.

 

Cung Chính Vinh vẫn giữ vẻ mặt đó, hắn chỉ cúi đầu cười, rồi đột nhiên ngẩng lên nhìn tôi.“Đây là cậu Phương Dương đúng không?”

 

Tôi vừa ổn định lại tâm trạng phức tạp khi rời khỏi chỗ Bạch Vi, tâm trạng đang rất không ổn, tôi thờ ơ liếc nhìn hắn, đáp: “Có gì thì nói đi, còn không thì xéo.”

 

Cung Chính Vinh thờ ơ nói: “Cậu Phương, tôi chỉ muốn nói với cậu, ân oán giữa cậu và em trai tôi có cơ hội thì nên giải quyết.”

 

“Mẹ kiếp, bớt tỏ vẻ ở đây đi, phắn!” Tôi hơi bực bội mắng một câu, sau đó tự châm một điếu thuốc, chẳng buồn để ý đến hắn.

 

“Thế chúng ta gặp lại sau.” 

 

Cung Chính Vinh vẫn giữ nụ cười điểm nhiên đó, dứt lời, hắn quay người đi ra ngoài. Bansha không bảo thuộc hạ chặn hắn lại, dẫu sao đánh nhau trong quán bar cũng là chuyện thiếu lý trí, dễ tự đưa mình vào tù.

 

Chờ sau khi đám Cung Chính Vinh đi ra khỏi quán, Bansha mới ngoảnh lại hỏi: “Dương, cậu nghĩ hắn sẽ dùng cách gì để đối phó cậu?”

 

Tôi suy nghĩ: “Chắc chỉ có hai cách thôi. Một là trong bóng tối, tìm cơ hội hại tôi. Hai là minh bạch, trực tiếp bỏ tiền mua chuộc người có thực lực mạnh hơn tôi, để người đó đối phó tôi.”

 

Bansha gật đầu, sau khi ngẫm nghĩ một lát, ông ta lại nói: “Thế lực lớn nhất ở đây là ông Suchat, người của ông ấy sẽ ra tay, nên Cung Chính Vinh sẽ không thể mua chuộc ông ấy được. Những kẻ khác cũng không dám nhận tiền của Cung Chính Vinh để đối đầu với ông Suchat. Như vậy xem ra, có lẽ hắn sẽ chơi trò trong bóng tối.”

 

Tôi lắc đầu: “Chưa chắc, nhỡ đâu người mà hắn mua chuộc không phải ở gần đây, vì dụ như biên giới Xiêng La, hay thậm chí là mấy tên lưu vong ở khu Tam Giác Vàng.”

 

eyJpdiI6IlZ6dzdLOUJrVDd6OWRFV3RVTUNnZHc9PSIsInZhbHVlIjoiNDgzdTd5cXVQb3VVTTZNUWY1Z3VPVkNwdWlHT21PenZGN3ZkWWR0WW9DakR0RnhWUnhBYXZNQmVcL09GZlI4T3o5Q0FRTktaVDNXNFpcLzFORGswZHVDbkZNS1ErUFowR3ZmZXZGZVZZYTFyN21OcGdSM01IMUhMNnY1ZlwvSlI2SzBZMHlDZkVBS2hKV0E4ZlJvTlZDVEd4YUpcLzlUa01MNG9NYWJBSHBtMTdaR21BN2JWODRCY2c3aDVwTitqWXQ4SXd2YW80WkFpYnpCTDVYTUpOUW1CdFhyRW5oVjN2SzB4ZUI4YmNFcnJkNlNoQStweXRYbGZKNDFtT05BZUcrdlM4RHFlZFR2SzNQaVluRkljdWtqTXR5TTdINU5HdzJTcnZKSEl3U3pcL1puTW8reG9PNWNWSlJwSFQ3eDg3aVpXOEZxWlVwXC9Va3BSQ1kwRWpHMUpCRW1uZ0VZVHZuQ29aTFN1YlJcL2taWkdXS0NaYWo1ckJBbWc5cDU0NWVOSnZaUHpGd0d1QTBraHBTcXkwS3ZBcEoxOWwyMnpaWFdUaUcxY2pkcFRCa2pxWDhUZjdGT0duemN4TytjblczeGh4VFd4c3FLcG9FU1BmSitrUWI3NnhTYzZ6aHVTaW5LZmc0WnhWbVBUTU41ZDBSZjRaWk9sN3JWamQrZFZrdWtKa2dBRFBTVkpJUzZUMWhOUncyUGZlTTZYaUhIK2RjcG12aTNyUTZZQUJZNlJXS3d5TkJSckt1dGp1VjRFbjNBa2o3S3lDd1hzNVlTUEMxMnpOQkVRWXJOaXVkekw5TUxQQVlpQmhteklIbFJ4T1loN2ZJRm9ETTExK3h0R1A0N2NvdEpIMmZaMmJBY0R3UDFJd0VvQmtJTEZpQkJcL1o1a01DblJhNjR5NzVSRW8wQVFUa1BicVZZUGdoTVRtU0ZRbkVmcyIsIm1hYyI6Ijk2MTZjYTQ4MGI3NWQ5MjA4MmRlZTk2OWUzZTU5ZmEwYzNkYzA0YzRmZTcwM2E2NTk5NWJlZGVkYWRkN2VkNmMifQ==
eyJpdiI6InJ0UCs4Q0dPV1U3QzVIRjhoZXBlYUE9PSIsInZhbHVlIjoiMzRldnF5VUhTVVp1S3Q3QjdPK3pJWDZTY0FXNStWOTJiUE5XVXdWRzZIeXdHeTRXUGptZmVPb3dPdFZuOXNzdGp1RHZwOGtHQnZGU0NDQ2JHSGJsUkE9PSIsIm1hYyI6IjM2ZjM3YThlOWRkMGVjYWIwYjg0MmM4ZWE3MzZiNjA2NzdlOWYwMjEwMTQ3MmJlYTUxZDkwZDQ4Njg2YmY5MDIifQ==

“Tôi chỉ sợ chẳng may thôi, sắp tới ông nên cẩn thận một chút, đua xe mà ít người thì đừng đi.” Tôi nhắc nhở một câu.

Ads
';
Advertisement