Tiểu Thư Máu Lạnh

“Điều quan trọng nhất là trong số những người nước ngoài đến Xiêng La mua nhà, người Hoa Hạ chiếm số đông, nên dự án sẽ thu hút nhiều người Hoa Hạ đến mua hơn. Mà công ty của Đồng An Chi rất có danh tiếng ở trong nước, có quy luật kinh doanh và cách thức tiêu thụ thuần thục cùng với nhiều khách hàng, vậy nên hợp tác với ông ấy làm dự án này là sự lựa chọn đúng đắn nhất.”

 

Tôi rít một hơi thuốc, hỏi: “Anh Đỗ, không giấu gì anh. Sau khi cứu vợ con của ông ấy, người này từng định cho tôi một triệu, còn bảo tôi về làm bất động sản cùng. Có thể nói chúng tôi nói chuyện khá hợp gu, thế anh muốn nói giúp anh thế nào?”

 

“Cậu có thể gọi điện hỏi ông ấy còn có hứng thú với dự án bên này không, nếu còn thì nói tôi và Suchat còn có Sangsu nữa đều có thể hợp tác với ông ấy.”

 

Tôi hơi toát mồ hôi hột: “Anh Đỗ, chỉ nghe anh nói về ưu thế của ông ấy, vậy anh và Suchat ngoài có tiền để đầu tư ra thì còn ưu thế gì có thể thu hút được ông ấy?”

 

Đỗ Minh Cường bật cười: “A Dương, tôi nói cho cậu biết, chúng tôi có thể giúp ông ấy làm giấy phép đánh giá môi trường và giấy phép xây dựng bằng tốc độ nhanh nhất. Bất kể là đất đai ở sông Mae Ping hay Pattaya, hai giấy phép này đều không có bất kỳ vấn đề gì. Cậu cũng có thể nói thật thân phận của tôi và Suchat cho ông ấy biết, bảo chúng tôi có thể xử lý bất cứ phiền phức gì về thương mại và xã hội.”

 

Tôi suy nghĩ, nói: “Được, lát nữa tôi sẽ gọi cho ông ấy để hỏi giúp anh.”

 

“Nhờ cậu nhé.”

 

“Không có gì.” Ngắt điện thoại của Đỗ Minh Cường xong, tôi hút nốt vài hơi thuốc, rồi dập tắt, sau đó tìm số của Đồng An Chi, nhấn gọi. Ý tưởng của Đỗ Minh Cường khá hay, nhưng tôi thấy hơi khó.

 

Tuy nhiên, người làm ăn đứng đắn đều không muốn dính dáng đến người trong giới xã hội đen, vì sợ rước lấy phiền phức.Trừ khi Đồng An Chi cũng dính dáng đến phương diện này, hoặc muốn có sự giúp đỡ của hai phái hắc bạch tại đây. 

 

Rất nhanh, Đồng An Chi đã nghe máy, ông ấy vừa cười vừa nói: “Chào A Dương, cậu đang ở trong nước hay vẫn ở Xiêng La thế?”

 

“Chào anh Đồng, tôi vẫn đang ở Xiêng La.”

 

“Ồ, tôi nghe nói Cung Chính Văn bị người ta xử lén, là cậu hay Bansha làm thế?”

 

“Là Bansha.”

 

“Ha ha ha, tay này xử hay lắm, nhanh gọn dứt khoát.”

 

“Dù có làm nhanh gọn và dứt khoát thế nào, Cung Chính Văn cũng đoán ra được là ông ta làm. Hôm nay, có một người tự xưng là anh trai của hắn ta, tên là Cung Chính Vinh đến tìm Bansha và tôi, nói sẽ trả thù cho em trai.”

 

“Ồ, vậy cậu phải cẩn thận đấy, có cần về nước tránh sóng gió trước không? Bọn họ không dám làm loạn ở trong nước đâu.”

 

“Không cần, chân đất không sợ chân đi giày, bọn họ không dám làm gì tôi đâu, cùng lắm là đánh tôi một trận thôi. Huống hồ mục tiêu chính của bọn họ là Bansha, tôi sẽ không có chuyện gì.”

 

“Ừ, dù thế nào cũng phải cẩn thận một chút. Đúng rồi, đêm hôm khuya khoắt cậu gọi cho tôi hẳn không phải chỉ muốn nói chuyện này chứ.”

 

Tôi cười: “Anh Đồng, đúng là có chuyện khác. Lúc trước, anh nói đến Xiêng La khảo sát dự án, tôi có vài người bạn muốn hỏi anh xem còn hứng thú với dự án bất động sản ở Xiêng La không, nếu còn thì bọn họ muốn hợp tác với anh.”

 

Đồng An Chi thấy hơi kinh ngạc: “Cậu có quen bạn làm bất động sản ở bên đó à?”

 

Tôi cười gượng: “Không phải làm bất động sản, mà là… buôn lậu, bây giờ họ đang dần chuyển sang ngành nghề hợp pháp. Một người là người Trung Quốc, có quan hệ khá tốt với tôi. Trước kia, tôi bị Cung Chính Văn hãm hại, suýt chút nữa thì ngồi tù, chính người đó đã giúp tôi ra ngoài. Hai người còn lại đều là người Xiêng La, một người là quan chức, hình như địa vị cũng không thấp, người còn lại có thế lực rất lớn ở Trung Bắc Bộ nước Xiêng La, nhưng cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm.”

 

“Bọn họ nói có thể lấy được giấy phép đánh giá môi trường và giấy phép xây dựng bằng tốc độ nhanh nhất, bất kể là đất ở sông Mae Ping hay vùng Pattaya, giấy phép của hai nơi này đều không thành vấn đề. Hơn nữa, họ có thể xử lý bất cứ rắc rối nào về thương mại và tầng lớp xã hội.”

 

Nghe tôi nói vậy, Đồng An Chi ở đầu kia điện thoại rơi vào trầm mặc.

 

Tôi tiếp tục nói: “Anh Đồng, anh đừng hiểu lầm, tôi chỉ chuyển lời giúp bạn bè thôi. Anh biết đấy, tôi mang ơn người ta.”

 

Đồng An Chi cười nói: “Không sao, tôi hiểu. Chuyện về dự án bên đó tôi còn đang suy nghĩ, dù sao chuyện lần trước cũng dọa tôi sợ hết hồn, hiện tại vợ và con tôi đều không dám đi du lịch nữa. Về phần mấy người bạn của cậu… Nếu tôi quyết định làm dự án ở bên đó thì sẽ cân nhắc hẹn gặp họ một lần, dù sao cũng phải tiếp xúc qua mới biết được có thể hợp tác hay không, đúng chứ.”

 

eyJpdiI6IkhHMDI2dENWWXVwNmR6XC8zTmZMXC90QT09IiwidmFsdWUiOiJJWUtpeDV4VFgrXC9ZeVk0V2NwM0tmdlB4Q3V5WXp6Y0tCZEZvWE1hcjFSd3lFSlhjREVZZXNHcXJhcTVjV1l0RzcxamlnNkFuNDlCdnQ3N3JRYUIzQjVxbUZVT1EzeG9YSEF1SVo4T2pJa1JGek1uMmtjTkhkNlwvRHBcL3g4R2tQaEJQa1FGVitKVVZRN1F3YkYzN1hiOHowUzlVMTZLSGFrb2ZwTVhqMlNIQ011TzR3UFNIU2t4V3d4T1V4bHdyalp1akUxNWNCdG10QXE5eUNqYmp5c3ZhaWFycGJ0bDdabjVHVEZUdmtYTVZuaHZGUXRzT3NPbTY2THd3bGpFY0FPNVUxOGZzOEMwNkU1ZUxwc2JDcURCZnNCZFd6bHlVZmRaSDNSd0k4NnpLQmRDa0lweXBEK0VEcHpLRTMxYnlpZEEzYkpheXRBRGs5c25TV2drcVlTNUR6MHZwRXVWR2FXdXUwdkI4UWFcL3ZrckNwOHpJeDltR3FLRGR3eVdhTzc5VlBxeDJwbVZNQkFzeEV4XC9MeDVnR29sRXFDU2p0SnREalB6OGt1Z0ZyXC9pNVhuM3YrWU93Um1RQWEyV1lHc3JcL3BDY3J6UG1UWWZpUTkxeGdNUDJKZVBvZ1R2U0pwdzNvMEtTTDczSEhCT0haMVZKSmZ0cTh2S1pUVno5d2ZtaTE4ajk1Q0I4WCtQb0NRM2VqSEZpVjErSmlYXC80bkx3dWZYMFkyV1ZIYTVPUT0iLCJtYWMiOiIxNGU5ODcxZjU4YTc0ZWZlZTNhYzFjNzllNmRkMGFkYmY3ZDkwMDY5MDAwMzc3OWFmYmFjYTFiYTg5MmFjYzJjIn0=
eyJpdiI6IlAyWmZrem1zVmRyWWFiYlRPXC8yUTN3PT0iLCJ2YWx1ZSI6ImhwT0x5Y1dlS01DY2pDU0tlZkZzVXhyQWN1ZkgxZTV2UjY2U1IyYmsxV1RMSWlpNG1MNEdFc25ERUhqUjUrXC9EK29EQzhMaTJWbm9BKzV0VW5kMWp1dz09IiwibWFjIjoiMzMwMTQ5Y2MzZGU2ZDI0MDMwNmJhZGViYjBhYjEyZmRlZmU4NjMwZjA5NjliZjVkMDdmMDdjMjk4ZDdhYWEzNyJ9

“Haha ha, cậu yên tâm, tôi sẽ nghiêm túc suy xét. Thật ra, tôi cũng cân nhắc tới nhân tố ngoài thương mại, có câu ra xã hội phải dựa bạn bè, sang bên đó làm ăn nếu có vài người bạn hỗ trợ trên phương diện nhà nước và xã hội thì sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.”

Ads
';
Advertisement