Tiểu Thư Máu Lạnh

Đỗ Minh Cường lấy một tấm thẻ màu đen được làm thủ công rất tinh xảo ra, đưa cho tôi, nói: “Đây là thẻ VIP cao cấp của câu lạc bộ b.ắ.n s.ú.n.g lớn nhất ở Chiêng May. Cậu cầm lấy, rảnh thì đến tập súng. Cậu phải có đủ sức mạnh để bảo vệ bản thân và người bên cạnh mình nữa.”

 

Tôi lắc đầu: “Không cần đâu, tôi không muốn đụng đến thứ đồ này lắm.”

 

“Chỉ là đề phòng chẳng may thôi, biết dùng s.ú.n.g vẫn tốt hơn. Lỡ như ngày nào đó gặp nguy hiểm, cậu sẽ hiểu quyết định của ngày hôm nay là đúng hay sai.” Tôi do dự một lát, cuối cùng gật đầu, sau đó cầm lấy tấm thẻ đó.

 

“Trong thẻ còn có ít tiền, cậu dùng hết thì tự nạp vào là được. Lát tôi sẽ bảo người của câu lạc bộ đổi tên cho cậu, sửa tấm thẻ này thành tên cậu, sau này cậu cứ giữ lấy mà dùng.”

 

“Ừ, cảm ơn.”

 

“Giữa chúng ta không cần phải nói mấy câu này. À, tôi lại kể về Suchat và Sangsu cho cậu nghe nhé, cũng sắp hợp tác với nhau rồi mà, cậu cũng nên tìm hiểu thêm một chút về họ mới được.”

 

Nói rồi, Đỗ Minh Cường kể cho tôi nghe về thân phận thật sự, tính cách và thói quen của Suchat và Sangsu.

 

A Việt lái xe ra khỏi nội thành Chiêng May, sau hơn nửa tiếng đồng hồ, chiếc xe đỗ trước một tòa kiến trúc mang đậm phong cách Xiêng La.

 

Đây là một nơi cao cấp, tọa lạc ở bên một hồ nước nhỏ, xung quanh những tòa nhà thấp bé nhưng lỗng lẫy này trồng đầy cây cọ, yên tĩnh nhưng xa hoa.

 

Người gác cổng mặc đồng phục tiến lên nghênh đón, lái xe đi đỗ giúp chúng tôi, nhưng bị thuộc hạ của Đỗ Minh Cường từ chối.Đỗ Minh Cường nói từ sau khi em trai ông ta sinh sự, đi đâu ông ta cũng phải hết sức cẩn thận.

 

Chỉ cho phép người tín nhiệm đến gần xe của mình, vì ông ta không muốn vừa ngồi vào trong xe đã bị nổ banh xác.

 

Chúng tôi dừng xe trước cổng chỗ này, thuộc hạ của ông ta lái xe đi đỗ.

 

Một cô nhân viên phục vụ xinh đẹp trang điểm tinh tế dẫn chúng tôi đi xuyên qua mấy hành lang, đi vào một ngôi nhà có vườn hoa nhỏ và hồ nước, còn có hai người mặc áo đen canh phòng.

 

Cách hồ nước không xa có một đình nghỉ mát trồng hoa tươi xung quanh, bên trong có kê một chiếc bàn ăn hình tròn trải khăn màu trắng, có hai người đang ngồi cạnh đó, một là Suchat, người còn lại là Sangsu lùn tịt - người đã lôi tôi ra khỏi đồn cảnh sát.

 

Ngoài hai người mặc áo đen ở lối vào ra, còn có một, hai người mặc áo đen đứng ở ba phía bên ngoài.

 

Xem ra bình thường Suchat và Sangsu cũng rất cẩn thận và cũng rất coi trọng buổi gặp mặt này.

 

Thấy tôi và Đỗ Minh Cường đi vào, Suchat và Sangsu đặt ly rượu xuống, đứng dậy.Chúng tôi đi đến gần, tôi lịch sự chắp tay trước n.g.ự.c chào hỏi với họ.

 

Sangsu đáp lễ, nhìn tôi mỉm cười, Suchat nói khách sao: “Cậu Dương, lần này vất vả cho cậu rồi.”

 

Tôi mỉm cười khiêm tốn: “Ông Suchat khách sáo rồi.”

 

Đỗ Minh Cường tiếp lời: “Đều là người mình cả, không cần khách sáo như vậy, ngồi đi.”

 

Hai người phục vụ đứng bên cạnh chòi nghỉ mát đi tới, kéo ghế giúp tôi và Đỗ Minh Cường.

 

Sau khi chúng tôi ngồi xuống, Suchat bèn dặn nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên.

 

Rất nhanh, lần lượt từng người phục vụ đẩy xe đồ ăn tới, bưng lên những món ăn Xiêng La, rất đẹp mắt, hơn nữa sắc, hương, vị đều đủ cả.

 

Tất cả đều là những món mà tôi không biết tên.Đỗ Minh Cường và Suchat không đề cập tới chuyện của Đồng An Chi mà vừa ăn vừa nói đủ các chuyện nặng nhẹ khác nhau.

 

Suchat hỏi chuyện công việc của tôi, Sangsu còn chủ động hỏi xem bình thường tôi có gặp vấn đề gì khi làm việc hay không, nếu như có thì cứ nói với gã bất cứ lúc nào, gã có thể giúp tôi giải quyết.

 

Tôi cũng không câu nệ gì cả, ngoại trừ việc trả lời lịch sự ra thì giống như ăn một bữa cơm với bạn bè vậy.

 

Sau khi mọi người ăn uống no say, nhân viên phục vụ dọn hết bát đĩa xuống và đưa đồ tráng miệng cũng hoa quả lên, Suchat lôi ra một hộp xì gà vô cùng tinh xảo, rút một điếu, cắt bỏ đầu niêm phong rồi đưa cho tôi.

 

Tôi cảm ơn một tiếng, từ chối một cách lịch sự và lấy ra t.h.u.ố.c lá luôn mang theo bên mình.

 

Lúc trước, tôi từng thử qua thứ kia nhưng tôi đã quen hút t.h.u.ố.c lá nên khi hút xì gà, tôi cứ theo thói quen hít vào phổi, kết quả bị sặc gần chết, từ đó về sau không có hứng thú với thứ đồ này nữa.

 

Đỗ Minh Cường giống tôi, cũng quen hút thuốc lá, chỉ có Sangsu và Suchat mỗi người châm một điếu xì gà rồi thêm một ly rượu mạnh, tỏ ra vô cùng hưởng thụ.

 

Sau khi đợi nhân viên phục vụ đi hết, Đỗ Minh Cường khẽ ho một tiếng: “Bàn chuyện chính thôi!” Suchat và Sangsu gật đầu, nghiêm túc nhìn ông ta.

 

eyJpdiI6IlJwNFpiN2RvXC9LclBhT2dUSDg2QjdRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlZVak1Tdkc5N3pVRW1pbVZnVVF5RHp6czV5cWJvSmtCd0h3VGZQUHgxQndEaXhObFc3NTRDXC9RQ1JXMWJPWDdFaEYrck1YcUplQWxnc2RxZkZ6XC8xSjlLYkkyVThUbCtPSzBpeEo0KzVrK05ZaEVHbTVMK0IrZ2s5Tjg4QzBUS1MrUEtqYkpUc2E0ZDRaY1Vhd0Jrbkh3aWNGNE05M1VRZTFQOHp2REVyWGxRMWNmU2hoSWphelFWa3RVUWRZc05MMEdhdVc0ck00ZVRkTDVtRzNQeFBMcXBpcldzVk12UEFNQU9JWm93MXFTaWN4MEZBMnRzS2FPXC9QdndSSWRYM1prU0pBUEt2VWZqN3pqNDJwXC9SMVZEYlAzZFRsNytVWHZhVGJTOEp2bUhUOGE4K3lBNGxWa3JIZ1dHRjRSc2Y2ek5oVzRuaXpyY3NQNUhGZGZ0WE9sSzlSVHVCMXp2QlNWcXB5dXRLRkpicTlBUXRJbldcL3dvNjZjZXRPbWtqXC8yMlwvZ3k4a3RtcGY3Z2czZjQwOE1Ha2tvVjA4VTVOTDJzNTJiQUNNMlBaOUVBWGxcLzJZeG8rSkRFQUdzVHZCcXZyZE1WYnVLektHeXRtSzExQjB3NUJaNGV1dTBPdStDbW5LTHRJXC9UVFpZSG9tTGVRbDI5UHc3Wk5LZWt5U2tqMWlNbmpoMlwvRzRBYThpU0N3dEQxWUhMMFBEVE1jc1FWVkdwYlVSdG1sSDhYK2RIY3N3cmRLV0RFQlwvdWsrOGJUbWVGQUhlbVI5cjgxWnFLTWx2cnkrM0xGMmFaQ0JtK2tBbEVtRUI5dDZ0aHhRdFpnWUlwYWpFUFRVU3dscEdxNmc4bHBmenF6akRxR202YkVqNEFcL0lcLzZLbHgrdUR4YmNPT2RaWWMzTGZHcDF3bDUrYWpTVlhVbFBXMVV5NktGT3FUamk0UDdSY25BaGw5MWU1RkZwWlJFWXhiVnhCOEw0RnBOdjNoS1l2eXF0UWE0dmVPa0RWTjZyb0lNcEhRcXljRGg4MXJtbWhBZk5wK1wvZWxJZ3plYWExTFVQNnp2cVMrSDU4SkpQQmNRM3ZrV0V3RmpqQzA0MVwvSGh3ZGtpd2tzZ09kTXZGWjMrSlFPK2ZESkFIeXNDZjVucE5Md1dQdnNBVkNvVWhuMXZcLzNlM0kzOHVIZ0VuWXJqaDY4Sk14dE81NWtUT3FuZFJOV29ZcTVjaFg0KytOR1RzRVZzMVoxMzdrRUJ2RU1jZ25UemdRbGVNR1V3XC9Hd1wvRjhYZjg3VXdLT0V2WHFhd052S2toM1p0SDRSYVpWZHgzV0IxZXE2Y0phZWxoc3RveTBDekRNQkthM0dlT2thQzdENlNoRTFUVjBMRlB0ZUhtZElYNUtFRmYyQjhSU2NJSDg2NklvTG0yOGltQjhEdjZaNEl2ZE01ZWl1R0lyYVh1NndoTUlPM2xMZk1HZGFVZEVUdksyT01VSXBYcDdPTFR2aStGNU4wWGhxeDE0cXg2K3FOXC8yV3YxUFJhT2dYTEFaWVBmenFFQUt2N3ZJcDBRWnRWdFIxTndXSFZLenMwYnpiVnZ6U0VNSWhYUytaV0M4SVhkbnBMT3VGTmpSMEpObmxJZUJTK3BkIiwibWFjIjoiZmFkNmU4YTc1YzlmMjZhNGQ1YjE5NDdlMDFjNjJkOGFmYTA4MjBkN2Q0ZGRmNTFlMjk4MzNjN2NhYTE4NzQ4NCJ9
eyJpdiI6InFJTU41aDhFUVdSTTEwWkdlNERUQUE9PSIsInZhbHVlIjoiaXBmNENcL1Z6YVg2cGRtRXRCaXVEQmJkcDA4TmozSjZxZmZWdWdMSSs0UzdVRnMweFFTNUdHSkhcL1JiV3BpTGZXcFduSDFcL3BXY1wvZVhtSUtWZWExZk53PT0iLCJtYWMiOiJmYTQzYzljMjQwNWU1MjdmMjBlMDI0MzMwZmQxYjQxM2E2ZjljYzkwNGNkMTlkYTE4OTJkNjE2OGEwN2ExZGFkIn0=

“Tối hôm qua, từ trong nội dung trao đổi của ông ấy với A Dương, có thể thấy được ông ấy rất có hứng thú với mấy dự án kia. Mấy ngày nữa, ông ấy sẽ tới Chiêng May, chúng ta nhất định phải nắm chắc cơ hội lần này, thuyết phục ông ấy hợp tác để đạt được mục đích của chúng ta.”

Ads
';
Advertisement