Tôi xuống xe, đi thẳng đến cạnh chiếc xe sang màu đen đó, cúi xuống nhìn vào trong.Có bốn người đàn ông đang ngồi trên xe, hai người ngồi phía trước trông có vẻ là người Đông Nam Á, chắc là dân bản địa, nhưng hai người ngồi đằng sau…
Tôi vừa nhìn đã nhận ra ngay, họ là người của Cung Chính Vinh.Lúc Cung Chính Vinh đến quán bar tìm Bansha, hai người này cũng đi theo hắn. Hiển nhiên là đám người này đang tìm tôi gây phiền phức.
Từ đây về thành phố còn phải đi qua một đoạn đường khá hẻo lánh, nếu tôi không bảo tài xế dừng xe, bọn họ sẽ ép chiếc tuk tuk đỗ ở đoạn đường vắng đó, lôi tôi xuống xe, kéo vào trong khu rừng nhỏ cạnh đó.
Dù họ không lấy mạng của tôi, nhưng kiểu gì cũng đánh tôi què chân gãy cẳng.Hoặc họ sẽ đ.â.m lật chiếc tuk tuk, đ.â.m xe trước rồi đánh người sau giống như Bansha đã làm với Cung Chính Văn. May mà từ sau vụ bắt cóc, tôi đã đặc biệt nhạy cảm với những chiếc xe bám đuôi.
Sau khi Cung Chính Vinh đến quán bar tìm tôi với Bansha, khoản thời gian này, tôi cũng rất chú ý đến hoàn cảnh xung quanh nên mới kịp thời phát hiện ra chiếc xe này.
Thấy tôi đứng cạnh xe, còn không ngừng nhìn vào trong, mấy người ngồi trên xe không khỏi ngơ ngác nhìn nhau.
Hai gã ngồi phía sau nhỏ giọng nói gì đó, chắc đang bàn xem có nên ra tay ở đây luôn không.
Tôi gõ cửa kính xe, sau khi thấy đối phương hạ kính xe xuống, tôi cười hỏi họ: “Chào các anh, Cung Chính Vinh bảo các anh đến lấy mạng hay đánh què chân tôi?” Hai người đàn ông ngồi phía sau nhìn nhau, cau mày không đáp.
Tôi lại hất hàm: “Tôi chỉ có một mình thôi, có cần xuống xe xử tôi luôn bây giờ không?” Tên đàn ông đầu đinh ở gần tôi có vẻ nổi cáu, giơ tay định mở cửa xe.
“Đừng ra tay ở đây!” Tên người Xiêng La ngồi bên trêи nói bằng tiếng Xiêng La.
“Đây là khu quản lý quân sự, hai gác cổng ở lối vào sân b.ắ.n kia là người của quân đội. Nếu chúng ta ra tay ở đây thì không ai chạy thoát đâu. Huống hồ, có lẽ trêи người tên họ Phương này có súng.”
Nghe tên người Xiêng La nói vậy, một tên khác ngồi bên dưới vội vàng kéo tên đầu đinh lại, không cho gã xuống xe. Đây đúng là khu vực quản lý quân sự, câu lạc bộ b.ắ.n s.ú.n.g cũng là tài sản của quân đội, còn hai người gác cổng ở lối vào thật ra tôi cũng không biết có phải là người của quân đội hay không.
Nhưng có một điều chắc chắn là chỉ cần người trong xe dám ra tay ở đây, gác cổng của câu lạc bộ b.ắ.n s.ú.n.g chắc chắn không thể khoanh tay đứng nhìn, nên họ không thể chạy thoát được.
Chỗ này cách cổng câu lạc bộ b.ắ.n s.ú.n.g chỉ khoảng hai mươi mét, gác cổng chỉ mất vài giây là có thể chạy đến ngay.
Sau khi bị đồng bọn giữ lại, tên đầu đinh cũng bình tĩnh lại, không đẩy cửa xe đi xuống nữa, chỉ âm thầm nhìn tôi qua kính xe, sau đó lạnh lùng nói: “Thằng nhãi, hôm nay coi như mày mạng lớn, lần sau thì không may được thế này đâu con.”
Tôi mỉm cười hờ hững: “Thế hẹn gặp lại sau nhé, đến lúc đó để xem ai mới không may.”
“Hừ!” Tên đầu đinh hừ lạnh một tiếng, sau đó nâng kính xe lên.
Tên người Xiêng La ngồi bên trêи vội khởi động xe chạy đi mất.
“Ê, anh có đi nữa không hả?” Tài xế xe tuk tuk ở phía trước không biết xảy ra chuyện gì, nên vẫn mất kiên nhẫn gào lên với tôi.
Tôi xua tay với tài xế: “Xin lỗi, tôi không đi xe anh nữa.”
“Anh nói gì? Đã trả giá xong rồi, xe cũng chạy rồi, bây giờ lại nói không đi nữa là sao?” Tài xế xe tuk tuk rõ ràng đang rất giận dữ, mắng nhiếc chạy về phía tôi.
Chờ hắn đến gần, tôi bình tĩnh nói: “Mấy người ban nãy định gây phiền phức cho tôi, nếu không phải tôi bảo anh dừng xe, bây giờ chắc anh đã bị tai nạn xe hay bị đ.â.m c.h.ế.t rồi.”
“Liên quan quái gì đến tôi, dẫu sao anh cũng đã gọi xe rồi, trả tiền đi.” Người tài xế căn bản không để tâm đến lời tôi nói.
Tôi thấy hơi bực bội, nhìn anh ta chằm chằm: “Nếu tôi không trả, anh định đánh tôi hay báo cảnh sát?”
“Thưa anh, có chuyện gì vậy? Có cần chúng tôi giúp không?” Người gác cổng ở cách đó không xa phát hiện thấy điều bất thường ở phía này, nên vừa hỏi vừa chầm chậm đi tới.
Người gác cổng biết tôi là người có thân phận nhất định, vì ban nãy nhân viên lễ tân của câu lạc bộ đã tiễn tôi ra tận cửa.
Tôi xua tay: “Cảm ơn, tạm thời chưa có gì.”
Nói rồi, tôi ngoảnh lại nói với tài xế xe tuk tuk: “Nếu anh muốn làm rắn, tôi đảm bảo sau này anh không thể đón khách ở đây được nữa, nên tôi khuyên anh đừng tự tìm phiền phức.”
Tài xế xe tuk tuk nhìn người gác cổng câu lạc bộ đang đi đến gần, sau đó bực bội nhổ một bãi nước bọt dưới chân tôi, bấy giờ mới chậm rì rì quay lại chiếc xe tuk tuk của mình, lái xe về cổng chính của câu lạc bộ tiếp tục chờ khách.
“Thưa anh, thật sự không có chuyện gì chứ?” Người gác cổng đi đến cạnh tôi, nghi hoặc hỏi.
“Thế thì tốt, nếu gặp chuyện gì, anh cứ nói với tôi.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất