Tiểu Thư Máu Lạnh

Phùng thiếu gia mắng nhiếc xỉ vả khiến cả quán bar lúc này chỉ còn tiếng nạt nộ của hắn vang lên. Những người còn lại đứng hết sang một bên, nhìn Trần Lượng thương hại nhưng lại không ai dám nói lời nào. Vốn dĩ lòng người dễ thay đổi, có điều Phùng thiếu gia là người bọn họ không thể động vào.

 

“Trời ơi, người này sao lại quá đáng như vậy chứ? Có khác gì những kẻ côn đồ lưu manh đâu?”

 

Trong hoàn cảnh này, câu nói bất ngờ này vang lên khiến ai nấy đều có thể nghe rõ mồn một. Cả quán bar lại chìm vào im lặng, sau đó đổ dồn ánh mắt về phía hàng ghế ngồi.

 

Trên băng ghế, Tần Vũ hai tay chống nạnh, mặt mày bất bình nhưng nhan sắc của cô lại khiến mọi người đều phải trầm trồ.

 

Song lúc này ánh mắt mọi người nhìn cô ta như đang nhìn một kẻ ngốc vậy.

 

“Các người cũng quá đáng vừa thôi! Ở chốn đông người thế này còn dám đánh người, đây rõ ràng là phạm pháp.” Tần Vũ không quan tâm quá nhiều, lên tiếng chỉ trích Phùng thiếu gia. 

 

“Tiểu Vũ…” Triệu Ánh Thu ở bên cạnh cuống quýt lên, định ngăn Tần Vũ lại nhưng đã quá muộn, trông mặt cô lúc này quả là khó coi hơn bao giờ hết. Là người ở Vũ Thành, cô đương nhiên biết Phùng thiếu gia là ai.

 

Phùng Viễn, công tử con trai Phùng Quốc Đào, từ nhỏ đã hống hách ngang ngược, không coi ai ra gì, nói hắn là thiếu gia số một Vũ Thành cũng không quá. Mới cấp ba hắn đã cưỡng ép cô nữ sinh từ chối mình.

 

Đối phương đi tố cáo hắn nhưng không có cửa mà tố cáo, chỉ đành bất lực nhảy lầu tự tử. Cha mẹ cô gái làm to chuyện nhưng đến ngày thứ hai cả gia đình đều biệt tăm biệt tích.

 

Dù vậy, Phùng Viễn vẫn hống hách ngang ngược, không ai dám động vào. Có thể nói, ngoài Lâm Kha thì ở đất Vũ Thành này Phùng Viễn không hề sợ ai.

 

Hôm nay lại có một cô gái ở giữa đám đông chỉ trích Phùng Viễn, đây không phải là tìm đến chỗ c.h.ế.t sao? Xong rồi, xong rồi. Đúng là rước họa lớn rồi.

 

Suy nghĩ của những người xung quanh lúc này cũng giống như Triệu Ánh Thu.

 

Ai nấy đều cảm thấy đáng tiếc. Một cô gái xinh đẹp như vậy, chỉ e lại bị làm nhục và xỉ vả.

 

Chỉ có Diệp Thiên vẫn ung dung bình thản, có điều ánh mắt anh dành cho Phùng Viễn lúc này thêm phần lạnh lùng.

 

“Mẹ kiếp, mày là con tiện nhân nào mà dám nói với Phùng thiếu gia như vậy? Chán sống rồi à?” Quả nhiên, một tên tay sai mặt mày giữ tợn của Phùng Viễn chỉ luôn vào Tần Vũ nạt nộ.

 

Hắn không quan tâm gái đẹp gái sinh gì hết, chỉ cần có thể lấy lòng Phùng thiếu gia thì hắn không quan tâm đến mấy thứ này làm gì..

 

“Còn chờ ai nữa? Bạn học của chúng ta hay bạn của cậu? Đông không? Họ sẽ ngồi chung với tụi mình à?” Lưu San San ở một bên chen lời, hỏi liền tù tì một đống câu hỏi.

 

Tôi thản nhiên đáp: “Yên tâm, ông ấy có xe, không đi cùng với chúng ta đâu. Chỉ là vừa hay cũng mới xuống máy bay, nên tôi muốn gặp đối phương chút thôi.”

 

“Thế phải chờ bao lâu nữa?” Lưu San San tỏ vẻ hơi mất kiên nhẫn.

 

Ôn Hân vội kéo tay cô ta: “San San, đừng sốt sắng, dẫu sao chúng ta cũng tới nơi rồi, chờ chút thôi mà.”

 

Nói rồi, Ôn Hân lại áy náy nhìn tôi nói: “Phương Dương, không sao đâu, bọn tôi cùng chờ với cậu.”

 

“Cảm ơn.” Tôi mỉm cười với cô ấy. 

 

Tôi vừa dứt lời đã nhìn thấy có một đoàn người đi từ trong ra, người đi đầu là một người đàn ông trung niên có dáng người gầy gò, mái tóc hoa râm, đó chính là Đồng An Chi.

 

Đi bên cạnh ông ấy là một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi trông rất già dặn, là người lần trước tôi đã từng gặp ở Chiêng May, chắc là thư ký của Đồng An Chi.

 

Phía sau còn có hai người đàn ông cao lớn có ánh mắt sắc bén đi cùng họ, đây chắc là vệ sĩ ông ấy mang từ trong nước sang.“A Dương.” 

 

Đồng An Chi cười ha ha vẫy tay chào tôi.Tôi tiến lên đón: “Anh Đồng, chào mừng anh tới Chiêng May.”

 

“Ha ha, đừng khách sáo thế.” Đồng An Chi chủ động bắt tay, rồi thân thiết vỗ vai tôi.Hai người vệ sĩ kia cũng rất tự giác đứng bên cạnh chúng tôi, quét mắt nhìn đám người ở xung quanh.

 

“Anh Đồng, Đỗ Minh Cường đang trên đường từ Chiêng Ray đến đây, Suchat đã sắp xếp chỗ gặp xong rồi. Họ nói tối nay muốn cùng ăn bữa cơm với anh.”

 

“Được, thế tối gặp nhé. À, họ là bạn học của cậu à?” Đồng An Chi chỉ về phía đám Ôn Hân đang ở bên cạnh tôi.

 

“Ừm, đều là bạn đại học của tôi.”

 

“Chào mọi người.” Đồng An Chi vẫy tay chào bọn họ.Ôn Hân và Từ Triết cũng chào lại, đến Lưu San San cũng khách sáo đáp lại một câu. Rõ ràng cô ta cũng nhìn ra được Đồng An Chi là người có m.á.u mặt.

 

eyJpdiI6InRud3RTbnVaZXpvNDVqVk00SXlHdmc9PSIsInZhbHVlIjoiTzEydHFsd0dcL2V3Ym9IY1BPXC9FK1hLSXlmRE4zc1NoYWpUcWxZYmtiUFdlZ21NeEx4bTNmbkhjM202NURYOXd4YTc0ckZobCtGNUhPMDRoOWE2Vmk1XC9XTGFHUWQ0WlA0WTBWRW4zRjRDUXNOeHZ3dURnRThzdEx4d3N3WnR1bTA4eGcxZVdoZEc3T2tZdW9mOUFBcW04ZVgrQThIWWxTazliMW9aRjkyZlhSWVpaczNMQWErYUNtZnJFaVdwSGdWTVpFaDJSaUpMemJaTHRcLzdUM0NuK1wvVlFXYThtQmJ4eCtDUTZRZGJDd2tleEdPR2pYRlwvT2xLZktra1wvVno1Z2ZHajRheUFNN1preGdXU2p4ajhUWENncXlvOXNEbGdKbEtzRmlRZEtMRjc4K3paOGNKZnhvTVpyR0RWZWg4TXFnVUxzN2xVeVwvY3B0RTBtdUdLWlpVYnRabVV2SjExV05OMnN1WGZzdlBwNFd4KzdCNFVpSWhrK1F4NWhaelV1Y092Tm40MzJCYXFwWjRGTWN5RFBqRHdsbyt4SVk3VDAzdmJyXC9QVFViYUlqK2grRDFSZHVtYzhYOTg4QitNT2JpT003NFwvekd1M2kwZGV0UHFudkFxYXZ3ZDVEakhqd3ZIYzU3enNrNXkzWTdBclhyRlo3SHdGTmZNZUJ4MXhWRWpxY0FHNDF4Z3lUUXEydDRUXC81bzl1dzV6TjNUVTd4Y000NmtNYzRJdXk2RkJvNWRXQUJ6bTMyZ0RaRld6T3hERkZnRWg5NzJZNUNETW5QekRoM1wvcWpLYzVKWWdpQWNUa0JaUWhncTBnd3NpSXZRb2dGbTNaV2NjWWJ4cUVweW42VExOXC9zZHczMjg4M0hHZ3RVQzRNRHNBPT0iLCJtYWMiOiJhMzcyZWIyZjBmOGI0YWE0NGM3ZDE4MjYyYjQ2ODMwZTg3MzNjOGZmYWJjZTRjZDg1NTUyZDI0OTM1N2MxMDlhIn0=
eyJpdiI6Imc3a0tvQVdhSW1ZbUdMRm1zWXhORmc9PSIsInZhbHVlIjoibkMxRDAyaU1UR3JNbktZT251clBvb0NIUktjZnR1SFJSZGhyMEFDakRhajJiSFBDOGhPQlBcL3BFV0dNUGU2STNQVnFFMzdacDVpY0ZZVmV1alVwTkhBPT0iLCJtYWMiOiJkOTBlYmM3YTg3NGJiYTYxYTMwMzU5ZGNmOTgyODFjMmZkMTQ4NDY4Nzk0YWQ3Y2ZiNDRkMWVkYmFmN2FiMWQ2In0=

Tôi cười khổ lắc đầu: “Anh Đồng, hội Đỗ Minh Cường và Suchat đang rất sốt sắng rồi, hơn nữa tôi cũng không thể làm chậm trễ thời gian của anh được.”

Ads
';
Advertisement