Tiểu Thư Máu Lạnh

Người làm đầu tư thích nhất là các lãnh đạo cấp cao hay giám đốc của các công ty, ví dụ như Bạch Vi và Đồng An Chi chẳng hạn. 

 

Đặc biệt là giám đốc ngành bất động sản, ai cũng biết, đầu tư đúng ngành bất động sản thì lãi cực cao.

 

Nghĩ đến đây, tôi cười nói: “Ôn Hân, sau này có cơ hội, tôi sẽ giới thiệu cho hai người làm quen. Nhưng bây giờ, tôi không thể nói tên ông ấy cho cậu biết được. Vì tôi chưa nắm chắc dự án này, mà dù nắm chắc rồi, cũng không thể nói tùy tiện được. Điều này còn liên quan đến bí mật thương nghiệp, xin lỗi nha.”

 

“Không sao, tôi hiểu mà. Thật ra, tôi cũng chỉ nhạy cảm với nghề quá, nên muốn thu thập tin tức thôi. Người nên xin lỗi là tôi mới phải.” Ôn Hân cũng mỉm cười.

 

“Tôi biết.”

 

“À, không phải cậu làm ở Phần mềm Trí Văn à? Sao lại nhảy sang làm bất động sản?”

 

“Ha ha, cậu lại định bẫy tôi hả? Tôi có làm bất động sản đâu, chỉ giới thiệu ông sếp đó cho mấy người bạn thôi.”

 

“Được, tôi tin cậu.” Trong lúc chúng tôi trò chuyện, chiếc xe đã đi vào thành phố Chiêng May.

 

Ôn Hân và Lưu San San cũng bị cảnh vật bên ngoài thu hút, không tiếp tục hỏi chuyện tôi nữa.Khách sạn tôi đặt cho bọn họ ở gần Cổ Thành, vị trí rất đẹp, giao thông thuận tiện, gần đó còn có không ít quán ăn và khu vui chơi giải trí.

 

Giá của khách sạn ở tầm trung, vì trong số bạn học có người là con nhà giàu và có cả người làm công ăn lương.Đương nhiên tiền phòng họ vào ở rồi mới trả, chứ không phải tiền của tôi.

 

Tôi cũng không ngốc đến mức ứng tiền phòng cho họ, vì thật ra tôi là người nghèo nhất trong số này.Đến khách sạn rồi, chờ họ làm thủ tục ở quầy lễ tân xong, tôi và A Luân giúp họ mang hành lý lên tầng.

 

Nhưng vì phòng nào cũng có nữ, nên chúng tôi không đi vào, chỉ hỏi họ muốn nghỉ ngơi trước hay đi ăn luôn. Ôn Hân nói chưa ăn gì trêи máy bay, nên đã đói.

 

Từ Triết, Lâm Tĩnh và Lưu San San thì bảo ngồi máy bay mấy tiếng, thấy hơi mệt nên muốn nghỉ một lát trước.

 

Cuối cùng, một mình Ôn Hân đi xuống dưới với tôi, còn những người khác thì ở lại phòng nghỉ ngơi.Từ giờ đến khi chuyến bay của các bạn học khác hạ cánh còn hơn một tiếng đồng hồ, đủ thời gian để ăn một bữa cơm, miễn sao đừng đi quá xa là được.

 

________

Tôi bảo A Luân lái xe đưa chúng tôi đến một quán ăn ven đường nổi tiếng ở gần đây.Đây là lần đầu tiên Ôn Hân đến Xiêng La, nên cô ấy thấy đầy hiếu kỳ với mọi thứ.

 

Mỗi khi bắt gặp những chuyện hay phong tục kỳ lạ, cô ấy đều hỏi đông hỏi tây, dường như đã hơi khác với cái tính cách trầm tĩnh của thời đại học.

 

Đến quán ăn, Ôn Hân gọi một bát mỳ Tom Yum, tôi chỉ gọi một ly đồ uống, còn A Luân thì ngồi trên xe chờ.

 

Ăn xong, Ôn Hân uống một hớp nước, cầm khăn giấy lau miệng sạch sẽ, rồi chợt nói: “Phương Dương, cậu thay đổi nhiều quá.”

 

Tôi hơi ngẩn ra: “Đâu có, trông vẫn như trước kia mà.”

 

Ôn Hân lắc đầu: “Không phải vẻ bề ngoài, mà là tính cách.”

 

“Hả? Tôi thay đổi thế nào?”

 

“Trưởng thành và trầm ổn hơn, cũng trầm mặc ít nói hơn. Từ lúc ngồi trêи xe ban nãy, cho đến khi tôi ăn mỳ, cả quá trình, ngoài trả lời câu hỏi của tôi ra, cậu không chủ động nói gì với tôi cả.”

 

Tôi thấy hơi ngại: “Xin lỗi, không phải tôi cố ý thờ ơ với cậu đâu, nhưng hình như ngày xưa chúng ta cũng ít nói chuyện thì phải. Tôi nhớ thời đại học, cậu rất trầm tính, như một cô gái không vướng bụi trần. Lúc đó, một học kỳ, chắc tôi cũng không nói chuyện với cậu nhiều như ngày hôm nay.”

 

“Ha ha, đúng vậy. Lúc ấy, chủ yếu là do cứ tiếp xúc với con trai là tôi thấy xấu hổ, bây giờ thì hết rồi. Nhưng ngày xưa cậu không giống như bây giờ, lúc đó, dù cậu không sôi nổi như người khác, nhưng cũng rất cởi mở, bây giờ thì hoàn toàn khác rồi.”

 

Nói đến đây, Ôn Hân nhịn cười nhìn tôi, nói tiếp với vẻ sâu xa: “Vả lại, cậu khác với đại đa số đám con trai. Ngày xưa, chỉ cần tôi ở cạnh con trai, dù một mình hay còn có người khác nữa, những người con trai đó đều sẽ cố gắng tìm chủ đề để nói chuyện với tôi. Nhưng cậu… thì cứ như khúc gỗ ý.”

 

Tôi không khỏi bật cười: “Ha ha, cậu xinh thế này, đương nhiên đàn ông muốn tìm cách tiếp cận rồi. Còn tôi ý mà… Cậu cũng biết đấy, tôi đã từng ngồi tù, bị tổn thương tâm lý, nên mới trở nên khép kín ít nói.”

 

Ôn Hân chống hai tay xuống bàn, cúi người áp sát tôi, hỏi nhỏ: “Không phải vì ngồi tù, mà là vì Lạc Thủy đúng không?”

 

Tôi không biết nên trả lời thế nào, chỉ nhún vai: “Có lẽ vậy.”

 

“Ngại quá, tôi đùa thôi, không cố ý đâu.” Có lẽ nhìn ra sự thay đổi trong cảm xúc của tôi, nên Ôn Hân vội xin lỗi giải thích.

 

eyJpdiI6Im84aTBlQXNjTVNRYjMrVHhGNHFVSnc9PSIsInZhbHVlIjoiaThGa1FGTDRweU9qYXhGTXlib0NtZGluQ1IwRURHK2R3a1wvdm9HTnV4MVNkcGRkcE96WVczTnhOT2NTdmdpVE9zY1orY1JGanRRQ1J5YjFlbHg1MFRsdVM4TzRrZkhVVGlJZkV2cEtta09tbG9MQ1o4eHVRVVFub3liOVwvRDJCNVhVQUdJcjhha05XekJrc0xVNHExelpidUlQVEdRTEpNRVJJUVRPWmNpbU4xS3JiaHFTTUY4K0pXRXVhYnAxYm1rQzE2SzNvWHF5UEgxcWVvc1g4NkIrRUxVU3hZRTdzSDBmSWNrVmNnRzVKTml3SFpSSlVsakVWZXU0bGNTekpcL0JNZk9oVTZPcGtVYllmVVRRZjBEclBJWUVvMWNrZEdpd2JrcUVGTVl3VldOTHhHemE4UHh5XC9sVTllUkVDd01ZYkFFQkxWVEtscm52YWFwaEN6Ukw1ZDRGRm1uOVVWN29nUXB2WDBXeEQ3U1dcL1hVMDU2cFpyUnNuVUZhc1dLenM4amVkcUZBRDQwTDZkdklhXC9SRGhvUT09IiwibWFjIjoiZmVjNjEyOWE1ZjQzMGNmYmM5NWQzZTllZDA5YWY1MTVhNTVhOGJjNzk3N2JiNjE1MTRmNzRiZDY2OGJiNzE5NiJ9
eyJpdiI6Ilo4XC9WN3NleTh2RTdUVFV0M2U0czV3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IkV1ZUlaZWNhcWdERWVZeGVZR2VFT0cwWndqMzR5Y0YySlhXcEtHRlZSTXFCMUVnbkxkZzZ2QlpqcTJqR0drYXdtZzVLZzU5TWZETlNIcjdsZEpVZnNRPT0iLCJtYWMiOiJiMmQ1NDVlOGE3ODVlZDAzYjVhMzM0MmM2NjFhMTk1N2M4YTIzZmFlMzQwMWM5MmIwMjE1Y2IzN2UyZmE2ZWI5In0=

“Cậu kết hôn chưa?” Để làm dịu đi bầu không khí, tôi tìm đại một chủ đề để nói.

Ads
';
Advertisement