Tiểu Thư Máu Lạnh

“Được rồi được rồi, bọn tôi có phải trẻ con lên ba đâu, cậu thế này làm tôi nhớ bố mình quá.” Ôn Hân che miệng cười ha ha.

 

Tôi thấy hơi xấu hổ: “Ngại quá, tôi hơi dài dòng nhỉ, thôi té đây.”

 

“Ừ, bye.” Rời khỏi khách sạn, tôi lấy năm nghìn baht ra đưa cho A Luân. 

 

A Luân hoảng sợ rõ rệt, vội đẩy tiền lại: “Anh Dương, anh làm gì thế? Em không thể nhận tiền của anh được.”

 

Tôi cứng rắn nhét vào túi cậu ta: “Mấy hôm tới phiền cậu đưa họ đi chơi, ngày mai còn đi chùa trắng đền đen nữa, tiền xăng dầu với vé xe đều phải trả, cậu cầm lấy đi.”

 

“Thôi anh Dương, nếu đại ca Bansha mà biết được là em thảm đấy.”

 

“Thảm gì mà thảm, tôi sẽ nói với ông ấy. Nếu ông ta dám đánh cậu, tôi sẽ xử ông ta.”

 

“Thế… thì được ạ, cảm ơn anh Dương.”

 

“Ơn huệ gì, chút tiền này đủ xăng dầu với đỗ xe thôi. Bây giờ, cậu đưa tôi tới khách sạn này đã, lát nữa đến giờ thì tới sân bay đón tốp cuối cùng. Đến đó giơ biển lên là được, tôi viết tên cho cậu.”

 

“Vâng, anh yên tâm, em sẽ xử lý ổn thỏa.” Sau khi liếc nhìn địa chỉ trên điện thoại của tôi, A Luân khởi động xe đi về phía khách sạn của Đồng An Chi.

 

Tôi xé mảnh giấy trên chai nước suối trong xe, rồi dùng bút ghi nhớ viết ba chữ “Hoàng Lễ Thành” lên trên đó. Hoàng Lễ Thành là một trong hai người bạn của tốp cuối sắp hạ cánh, họ bay từ tỉnh Quảng, khoảng năm giờ mới tới.Cậu ta là con nhà giàu, nghe nói nhà có mười mấy công xưởng.

 

Thời đại học, hai chúng tôi có quan hệ bình thường, hầu như không chơi với nhau mấy, tốt nghiệp xong thì không hề liên lạc gì. Để A Luân đi đón cậu ta là được, dẫu sao quan hệ của chúng tôi cũng không phải là quá tốt.

 

Đến khách sạn của Đồng An Chi rồi, tôi lại dặn dò A Luân một lúc, sau đó mở cửa xe đi xuống. Vừa đi tới cửa khách sạn, tôi phát hiện có một người đàn ông cao lớn mặc âu phục màu đen đang đứng cạnh cửa.

 

Trông người này rất quen, đây chính là một trong hai vệ sĩ mà Đồng An Chi mang từ trong nước sang theo.

 

“Chào anh Phương, ông Đồng bảo tôi xuống đón anh.” Người vệ sĩ đó cũng nhận ra tôi, khách sáo nói.

 

Tôi gật đầu: “Phiền anh rồi.”

 

“Anh Phương đừng khách sáo, mời vào trong.”

 

Tôi đi theo người vệ sĩ đó, xuyên qua đại sảnh khách sạn sang trọng, đi vào thang máy yên tĩnh, lên tầng thứ mười tám, đi thẳng tới trước một căn phòng.

 

Người vệ sĩ gõ cửa, đứng đúng vào chỗ lỗ nhòm của cửa. Không bao lâu sau, cánh cửa mở ra, người vệ sĩ đó tránh sang một bên cho tôi đi vào trước.

 

Đây là một căn hộ, bước vào cửa là phòng khách rộng rãi được trang trí theo kiểu cổ điển nhưng không mất đi vẻ sang trọng.

 

“A Dương.”

 

Đồng An Chi đứng dậy khỏi ghế salon màu tối bằng da thật, tươi cười đi về phía tôi.

 

“Anh Đồng.” Tôi cũng tươi cười tiến tới.Đồng An Chi chủ động bắt tay, rồi vỗ vai tôi: “Ngồi đi.”

 

Cô thư ký khoảng ba mươi tuổi trông nghiêm trang, già dặn ở bên cạnh gật đầu khách sáo với tôi: “Chào cậu Phương.”

 

“Xin chào.” Tôi cũng gật đầu với cô ta, sau đó mới ngồi xuống ghế sofa. Trên bàn trà trước mặt có hai tách trà đang tỏa hương thơm khắp bốn phía.

 

Cô thư ký đó nhanh nhẹn rót một tách trà mới, dùng nước trà nóng tráng qua cốc, sau đó đặt chiếc cốc trên khay trà gần phía tôi rồi rót nước trà màu xanh nhạt vào. 

 

Tôi và Đồng An Chi nói với nhau về một vài chủ đề bình thường, trò chuyện một hồi, không bao lâu sau thì nói đến cuộc gặp mặt tối nay.

 

“A Dương, cậu cảm thấy Đỗ Minh Cường và Suchat có đáng tin không?” Đồng An Chi đột nhiên hỏi.

 

Tôi hơi ngẩn người, câu hỏi này xem như hỏi khó tôi rồi, một câu hỏi không thể trả lời. Ông ấy đã hơn năm mươi tuổi, việc làm ăn cũng lớn mạnh như vậy, chắc chắn là một người dày dặn kinh nghiệm.

 

Đôi ba câu của tôi không thể nào ảnh hưởng đến quyết định của ông ấy, đối phương cũng không thể vì vài câu của tôi mà chọn tin hay không tin người nào đó. Ông ấy hỏi câu này chắc chắn là có dụng ý khác.

 

Suy nghĩ một lát, tôi cười đáp: “Anh Đồng, từ góc độ của tôi mà nói, tôi tin Đỗ Minh Cường. Bởi vì anh ta và tôi đã ở chung phòng giam ba năm. Ban đầu, tôi và anh ta đều muốn đập c.h.ế.t đối phương, đánh qua đánh lại cuối cùng lại thành bạn bè, có thể nói là tôi hiểu anh ta. Nhưng còn Suchat, tôi chỉ mới quen được hai ba tháng thôi, nên không hiểu về người này.”

 

eyJpdiI6Im5kZ0RXMjdmYmFtV2NrQXlpcWNTRGc9PSIsInZhbHVlIjoiOE52Mzk3QmhObDByMFdadERINDd4MmpqK0VqaVZqZ1NKc0hNekFSVE9lUzRJV2JLVWk4ZmVGOU5mckl6blcxMzR4VjlFc09jclJtdkowSTNuZ3NibE9JeEhxc3p1bTdSbEYyYWhFS0tJTVRMVXZkbTJjQ0hoYmR0RHlYZHFwSkV5M2dzcFU5QzdCazRxXC9UeE9lcm1mVW9ya3NzNFArNTAxK3JkUFA4K1lST3RUUWFwWGROODM3THA5czcrcGg3TTc2Q3dIWHFwMnQ2Z1wvamNVVzNNT1BIampsZVExM3M3Q1pDWVFoa0V4Tk5ETGdUUUs4SjcwaEtYcktxTzNGU1wvRXhocmJ4R3RqcGRUMUFET05DdmUzZEtcL2hMdjF6Q2hhMEZDUHFTN3hRMWVxZEptbWlnRE9CUGR2cjM4Z2crb0k4Y2lcL1wva250bVo3T2ZyUTlOWjJKeUh3PT0iLCJtYWMiOiJmYzAwNzA3NzE0ZGM5MmNjMjMxYzRjZjNhZTBkZWY3ODhmZDcwNjE0MzVjZDI0NGNmMDZiMmE2OTM1MDQ2YTBhIn0=
eyJpdiI6IlhZbmp1ZGRNenZ1empodmwxSzZpSVE9PSIsInZhbHVlIjoiUk9cL01QdEhGMFVWTVpWRWhZVFRhd1BMd1wvcU5kdXFRSk5BTmpHZjJncU1yUWdKR21xOFg5NGVNWG53a1d4bjI0VnZKazc1OGhSYWNQVUltd3VlNDFidz09IiwibWFjIjoiNzdhYTM5YzgzMzU1MTQ1ZjdlZGExODA2NTAzMzA1ZjU3MDZjMzUwZDQ5NTIwYjE4MDcwODQ3ZWM1NGM5NDFjNyJ9

Tôi bưng ly trà lên nhấp môi, sau đó mới chậm rãi nói: “Nếu là tôi thì tôi sẽ xem nguyên tắc làm việc của đối phương trước. Nguyên tắc rất quan trọng, nếu đó là người không có đạo đức, không có uy tín thì tốt nhất là không hợp tác. Nếu tính cách không có vấn đề thì sẽ suy xét ở góc độ làm ăn, lấy lập trường và nguyên tắc của người làm ăn giao thiệp với họ, chỉ cân nhắc được mất và lợi hại, so sánh ưu khuyết điểm khi hợp tác với người ta.”

Ads
';
Advertisement