Gã thanh niên hắng giọng, dường như bị ép đến mức cuống lên. Hắt cho tay vào ngực, lôi ra một khẩu s.ú.n.g nhỏ, họng s.ú.n.g đen xì rồi chĩa thẳng vào Diệp Thiên.
“Hừ, bây giờ mày mau cút khỏi đây cho tao, nếu không đừng trách tao không khách khí.”
Thế nhưng đối diện với sự uy h.i.ế.p của hắn, Diệp Thiên vẫn chẳng hề nao núng.“Mày có thể thử, nhưng mày chỉ có duy nhất một lần cơ hội thôi.”
Giọng nói lạnh lùng của Diệp Thiên mang theo ngữ khí tự tin khiến gã thanh niên cau mày.
“Tiểu tử, mày đừng có ép tao.” Gã thanh niên nghiến răng, mắt dần đỏ lừ lên.
Diệp Thiên xua tay: “Đây chỉ là sự thật thôi. Nhưng tao tin Sở Giang Hà tuyệt đối không cho mày làm vậy đâu.”
“Hừ, mày là cái thá gì? Tao lại muốn xem xem cái miệng mày lợi hại hay viên đạn của tao lợi hại.”
Gã thanh niên thật sự nổi điên, hắn nhìn Diệp Thiên bằng ánh mắt thù hận, ngón tay cũng từ từ móc vào vị trí bắn. Diệp Thiên chỉ lắc đầu, hoàn toàn không coi hắn ra gì. Thấy cảnh này, gã thanh niên càng trở nên giữ dằn hơn, hắn chuẩn bị bóp cò.
“Sở Diểu, con làm gì đấy? Bỏ s.ú.n.g xuống.”
Một giọng nói nghiêm nghị đột nhiên vang lên, gã thanh niên lặng người vội thu s.ú.n.g về.
Hắn quay đầu lại nhìn một người đàn ông ăn mặc bộ đồ thời Đường tuổi chừng năm mươi bước tới, trông dáng vẻ vô cùng vội vàng.
“Ba, con…”
Sở Diểu ngây người, trong lòng dấy lên thắc mắc.Bao năm nay, đây là lần đầu tiên hắn thấy cha mình – một người trước nay không bao giờ vội vàng nhưng hôm nay lại trở nên cuống quýt lên như vậy.
“Con cái gì mà con? Cậu Diệp là khách quý, còn không mau xin lỗi cậu Diệp?” Người vừa bước ra ngắt lời hắn rồi trừng mắt với hắn, bộ dạng hận không thể g.i.ế.c hắn đi cho rồi.
“Hả?” Sở Diểu há to miệng, kinh ngạc.Tên tiểu tử này lại là khách quý nhà họ Sở sao? Hắn là cái gì?
“Hả cái gì mà hả? Đúng là thứ vô dụng, thành sự thì ít mà bại sự có thừa, còn không mau quỳ xuống?”
Người đàn ông quát mắng, nói rồi ông ta đạp vào chân Sở Diểu. Bịch! Sở Diểu không hề có sự đề phòng, bị đạp một cái nên quỳ phịch xuống đất, mặt mày vô cùng khó coi.Thấy vậy, người đàn ông mới hắng giọng, tiến lên nạt nộ quát tháo Sở Sơn và mấy tên bảo vệ..
“Chuyện này… Cậu nhóc này…”
“Anh Đồng, tôi không còn là trẻ con nữa. Được rồi, chuyện của tôi tạm thời cứ đến đây đã. Bây giờ quan trọng nhất là tỉ lệ đổ vốn và phân phối của đôi bên, đối với vấn đề này, anh Đỗ và ông Suchat cần một vài việc để suy xét. Chi bằng chúng ta tạm thời lược bớt vấn đề này mà nói đến những chuyện khác, ví dụ như sẽ làm miếng đất nào trước, tình hình đất đi ở đó, kế hoạch ban đầu của dự án, vân vân.”Đồng An Chi cũng gật đầu một cách bất đắc dĩ: “Cũng được, vậy thì tạm thời không nói đến vấn đề này nữa.”
Đỗ Minh Cường cũng gật gật đầu: “Được, vậy chúng ta tạm thời gác vấn đề này qua một bên.”
Nói đến đây, bầu không khí lại khôi phục trạng thái thả lỏng và hòa hợp như ban nãy, Đồng An Chi cũng bắt đầu thảo luận với mấy người kia về chuyện của miếng đất. Trên thực tế, trong số họ chỉ có mỗi Đồng An Chi là dân chuyên.
Hiển nhiên, ông ấy đã tìm hiểu vì chính sách và thị trường của Xiêng La, gần như hiểu biết về tất cả các phương diện.
Khi liên quan đến vấn đề hành chính thì cùng lắm có thêm Sangsu hiểu biết. Đỗ Minh Cường và Suchat lúc trước chưa từng có việc gì dính tới bất động sản, giống như tôi vậy, là ba kẻ hỏi gì thì cũng không biết.
Dưới đây không phải truyện Boss nữ hoàn mỹ.
Chúng tôi sẽ cập nhật lại sau.
Xin cảm ơn.Nói xong Diệp Thiên quay người bước đi: “Anh Diệp, anh, anh định đi đâu?”“Đi tìm Tần Vũ.”
“Thật sao?” Triệu Ánh Thu mừng ra mặt: “Em đi cùng anh.”
Nhưng ai ngờ Diệp Thiên lại lắc đầu: “Không cần, nơi đó em không đi được.” Vừa dứt lời, Triệu Ánh Thu đã không thấy bóng Diệp Thiên đâu nữa rồi.
“Hừ, không phải chỉ có mỗi một cái biệt thự sao? Chả có gì mà đáng cả.” Triệu Ánh Thu bĩu môi, thu dọn đồ đạc rồi đem hành lý ra khỏi nhà.……
“Mẹ kiếp, bố mày tức c.h.ế.t đi được.” Triệu Ánh Trung đứng ở cửa ngôi biệt thự xa hoa của Trịnh Hùng, mặt mày tối sầm.
Nghĩ tới chuyện vừa xảy ra, cậu ta liên miệng mắng chửi Diệp Thiên.
“Tên Diệp Thiên đáng chết, bố mày sớm muộn cũng g.i.ế.c c.h.ế.t mày.”
Tách! Cánh cửa của biệt thự mở ra, Chu Mai xuất hiện, mặt mày hơi đỏ: “Ánh Trung, sao con lại đến đây, cũng chẳng báo trước gì cả.”
“Chút chuyện công ty thôi, mẹ tới tìm chú Hùng có chút việc.” Bà ta nói chuyện qua loa, vừa nói vừa cau mày rồi đứng tránh sang một bên để Triệu Ánh Trung đi vào.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất