“Cháu chỉ thấy hai mươi vạn có vẻ hơi ít thôi.” Cái gì? Lời nói của Diệp Thiên như hòn đá làm gợn thêm đợt sóng mới.
Bị ăn vạ hai mươi vạn còn bảo ít? Tên Diệp Thiên này không phải não có vấn đề chứ? Đừng nói là Triệu Ánh Thu và Tần Vũ, ngay cả những người qua đường thấy vậy cũng ngây người, họ không hiểu Diệp Thiên định làm gì.
“Ý gì đây?” Ông già cũng ngẩn người, ánh mắt ông ta giảo hoạt.
“Hừ, tiểu tử, nếu cậu đã nói vậy thì tôi đổi ý rồi. Tôi cần ba…, không, tôi cần năm mươi vạn! Nếu không đủ năm mươi vạn thì chuyện hôm nay không xong được đâu.”
“Cái gì? Ông, ông sao có thể như thế?” Tần Vũ đột nhiên cuống quýt hết cả lên, mặt cô hiện rõ vẻ phẫn nộ và bất lực.
“Đúng vậy.” Triệu Ánh Thu cũng hốt hoảng dậm chân.
“Bác đang giả vờ, cháu có thể tố cáo bác.”
Nghe vậy, mặt ông già trở nên khó chịu: “Muốn tố cáo tôi? Tuỳ! Các cô đ.â.m phải tôi mà còn có lý cơ à? Thêm nữa, đây là người bạn đi cùng các cô nói đấy.”
Nghe vậy Triệu Ánh Thu và Tần Vũ nhìn Diệp Thiên, trong ánh mắt bọn họ lúc này chỉ toàn khó hiểu và nghi hoặc.
Diệp Thiên, rốt cục đang nghĩ gì?Diệp Thiên không lên tiếng giải thích.
“Năm mươi vạn lại vẫn ít.” Hả? Trong chốc lát ai nấy đều đờ đẫn cả người.
Năm mươi vạn còn nói là ít? Tên này không phải tên ngốc chứ?
“Diệp Thiên, anh…” Tần Vũ biến sắc, định lên tiếng nhưng lại bị Triệu Ánh Thu ngăn lại.
“Đừng nói gì, biết đâu anh Diệp Thiên có cách thì sao?” Câu nói vừa rồi của Diệp Thiên càng khiến ông già sáng mắt lên.
Ông ta thấy Diệp Thiên không phải người thiếu tiền, lẽ nào hôm nay vận may tới rồi, gặp một tên ngu ngốc lại nhiều tiền?
“Vậy cậu nói xem, tôi cần bao nhiêu thì hợp lý?” Ông già cũng không đáp lời luôn mà thăm dò Diệp Thiên trước.
Diệp Thiên vẫn lắc đầu: “Tuỳ bác thôi!”
Tuỳ tôi? Tốt thế cơ à?
Ông già nuốt nước bọt cái “ực” rồi lên giọng dò xét: “Hai trăm vạn? Nhiều phải không?”
“Xin lỗi, tôi không quen anh, cũng không uống với anh được.” Ôn Hân bình tĩnh đáp lại bằng tiếng Anh.
Giọng điệu của cô ấy rất chậm, câu chữ cũng rất rõ ràng, nên tôi có thể nghe hiểu được. Tôi cũng thầm thở phào một hơi.
Nhưng tên người nước ngoài kia không chịu rời đi, mà vẫn bô bô nói, trong đó vẫn có câu “Rất đẹp” “Kết bạn” “Uống một ly” gì đó.
Lúc tôi đang định đứng dậy, Hoàng Lễ Thành ngồi phía bên kia cạnh Ôn Hân đã đứng lên trước, cậu ta bực bội xua tay, nói bằng tiếng Anh bập bẹ: “Bạn tôi bảo anh đi đi, đừng quấy rầy chúng tôi.”
Gã người nước ngoài đó chợt cao giọng, phách lối lớn tiếng với Hoàng Lễ Thành, toàn mấy câu chửi thề như “F*ck”, mùi rượu nồng nặc phả ra.
Hoàng Lễ Thành rõ ràng đã nổi giận, lập tức đi ra, dùng n.g.ự.c huých đối phương, miệng cũng không ngừng chửi bới.
Từ Triết và ba người đàn ông khác cũng đứng dậy đi ra, vây quanh tên đó. Tôi không đứng dậy, mà bình tĩnh quan sát gã người nước ngoài đó và mọi người ở xung quanh.
Dưới đây không đúng nội dung truyện đâu các bạn nhé. Chúng tôi sẽ cập nhật lại sau, vui lòng chờ nhé. Ông già tối sầm mặt mũi, dứt khoát nằm vật ra đường. Khó khăn lắm mới gặp được vụ mua bán lớn thế này, nếu như bỏ qua thì thật đáng tiếc.
Những người xung quan tới nhìn dù có thể nhận ra chút manh mối ông này ăn vạ nhưng sự ngang ngược và khí thế đàn áp của Diệp Thiên vẫn khiến bọn họ khó chịu.“Đây là loại người gì vậy, có chút tiền là có thể cho rằng mình muốn gì cũng được sao?”
“Đúng vậy, đúng là quá ngang ngược.”
“Tôi muốn xem xem cậu ta định thế nào.” Diệp Thiên không quan tâm tới những lời dị nghị của đám đông, chỉ đưa mắt nhìn về ông già đang nằm trên mặt đất.
“Rất tốt. Chỉ cần ông chết, thì hai trăm vạn dâng đến tận nơi.”
Nói xong, Diệp Thiên quay người lên chiếc xe Land Rover, khởi động xe rồi chầm chậm lùi về phía sau.
Sau khi lùi về sau hơn mười mét mới dừng lại. Lúc này anh đạp mạnh vào chân ga, âm thanh chói tai của động cơ vang lên.
Thấy cảnh này, rất nhiều người vội lùi ra sau, chỉ sợ ảnh hưởng đến mình. Triệu Ánh Thu và Tần Vũ cũng biến sắc.
Trong lòng hoảng sợ cầu nguyện. Bao nhiêu người nhìn vậy, Diệp Thiên, đừng g.i.ế.c người chứ! Ông già đang nằm dưới đất kia bắt đầu run rẩy.
Đừng thấy khi nãy ông ta mồm mép cứng rắn, nếu bị đ.â.m c.h.ế.t thật thì hai trăm vạn chứ hơn nữa ông ta cũng không dám đổi mạng.
Nhưng ông ta biết, bây giờ nhất định không được hoảng sợ, nếu không chưa nói đến việc không lấy được tiền mà sự cố gắng từ nãy đến giờ của ông ta coi như đổ sông đổ bể.
Mặc dù sợ hãi nhưng ông ta chỉ có thể nhắm chặt mắt cầu Diệp Thiên không đ.â.m c.h.ế.t mình.
Rầm! Âm thanh động cơ cứ thế vang lên, xung quanh nồng nặc mùi xăng xe. Diệp Thiên nhìn thẳng về phía trước, không hề do dự.
“A!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất